Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 202: Ý Tuệ hoàng hậu



Tuyền Cơ ngã trong lòng Long Phi Ly, nghe mọi người thấp giọng trò chuyện, nàng vẫn đắm chìm trong chuyện xảy ra đêm qua, trong lòng còn sợ hãi.

Trong lòng tái hiện tình cảnh đêm qua.

Nàng chui vào trong lòng hoàng đế ôm ấp, Long Phi Ly ngẩn ra, thản nhiên nói: “Các ngươi lui ra đi.”

Nàng kinh hoảng cực kì, giọng nói của hắn nghe qua tựa hồ thật là sung sướng.

Chỉ nghe Hạ Tang cười nói: “Nô tài cáo lui.”

Trước khi đi, Từ Hi liếc nàng một cái, giống như cực kì không hài lòng nàng giờ trò với hoàng đế, nàng trong lòng thật là e ngại nhưng cũng cố không để ý tới hắn, vội ôm chặt thắt lưng hoàng đế.

Cửa điện khép kín, hắn liền kéo nàng từ trong lòng ra, hôn môi nàng thật mạnh.

Mấy ngày nay, mặc dù hai người ăn chung ngủ chung, nhưng tựa hồ cố kỵ thương tích trên người nàng, Long Phi Ly cũng không có chạm vào nàng, cũng không có đến tẩm cung của các phi tần qua đêm.

Nàng có khi cười hài hước, bảo hắn lật bài tử của phi tần, hắn thản nhiên liếc nàng một cái, rồi trầm tĩnh tại chỗ làm việc chính sự, cũng không để ý tới nữa.

Chuyện đại cung nữ bị giết làm trong lòng nàng bứt rứt, mà đã trải qua cái đêm sốt cao không hạ kia, không biết vì sao, nàng cảm giác Long Phi Ly đối với nàng so với trước kia trở nên trầm mặc hơn nhưng lại không đồng ý cho nàng rời khỏi Trữ Tú điện.

Hiềm khích giữa hắn và nàng càng ngày càng khắc sâu ở nơi mà hai người nhìn không tới được.

Ban đầu hắn hôn rất nhẹ nhưng rất nhanh chuyển thành mãnh liệt. Bàn tay to đã đặt trước ngực nàng, tham lam tiến sâu vào bên trong, khối da thịt tròn trịa bị hắn vuốt ve xoa nắn trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng kích thích cảm quan của nàng, nàng rất hận hắn nhưng không thể kháng cự sự đụng chạm của hắn, hắn hôn dọc theo đôi môi xuống đến cổ nàng, nàng nghe được hơi thở dốc của hắn ồ ồ phả lên cổ nàng.

Nàng kinh hoảng đang muốn đẩy hắn ra, hắn lại dừng động tác trước, bất động vùi đầu ở sau gáy nàng, nàng bất an vặn vẹo thân mình, hắn lại nặng giọng trách mắng: “Đừng nhúc nhích.”

Trong thanh âm ẩn giấu chút tức giận.

Nàng ngạc nhiên, hắn đã bế nàng lên bước nhanh vào phòng ngủ.

Đèn cung đình trên mặt đất phát ra vầng sáng mỏng manh.

Hắn đặt nàng lên giường, nghiêng người nằm xuống rồi kéo nàng vào trong lòng, hỏi: “Phát sinh chuyện gì ?”

Nàng đương nhiên không thể nói cho hắn, điện thoại của nàng cũng xuyên qua … Còn có cái tin nhắn cổ quái khủng bố kia, mới tức giận nói: “Long Phi Ly, Trữ Tú điện của ngươi có ma!”

Lập tức bị hắn răn dạy, “Nói bậy.”

Con ngươi chuyển động, nàng nhỏ giọng nói:”Là cung nữ bị ngươi giết, ta nhìn thấy cô ấy.”

Nói xong, hướng vào lòng hắn cọ cọ, có ma là giả, hận hắn xem mạng người như cỏ rác… sợ hãi của nàng mới là thật.

Long Phi Ly ôm chặt lấy nàng, không nói gì.

Cái ôm kiên cố hữu lực của nam nhân cùng hơi thở ấm áp thơm ngát làm cho nỗi sợ của nàng từ từ tán đi. Trước khi ý thức mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nàng tựa hồ nghe được giọng nói thản nhiên của hắn, cũng không biết hắn đang nói chuyện cùng ai.

“Nếu ngươi muốn báo thù thì đến tìm trẫm, là trẫm giết ngươi, không quan hệ đến nữ nhân của trẫm.”

******

Nàng lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tới hắn, suy nghĩ về tin nhắn trên di động đêm qua —— tin tức đến từ Truy Truy.

Kỳ thật hình ảnh kia, nàng sớm đã thấy qua một lần, nhưng cũng bởi vì trước kia nàng đã gặp qua mới làm cho người ta càng cảm giác lông tơ dựng đứng.

Đó là đêm cuối cùng nàng ở nhà, nhìn thấy hiện trường đào bới khảo cổ đào ở trên tivi.

Cái quan tài màu đỏ kia.

Sau khi phủi đi bụi đất phủ đầy trên quan tài, đội khảo cổ thường dùng một loại nhãn đặt trên nắp quan.

Trên đó viết: Hiếu Ý Tuệ hoàng hậu.

Sáng nay trước khi rời cung nàng lại lặng lẽ lật tin nhắn xem lại.

Nàng nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: tin nhắn này rốt cuộc phát ra khi nào?

Ở hiện đại Chu Thất đã phải chết rồi. Vậy thì tin nhắn của Truy Truy rốt cuộc là phát ra lúc Chu Thất còn sống hay là sau đó mới phát?

Theo lý mà nói thì hẳn là sau khi Chu Thất chết mới phát, bởi vì đêm đó nàng đã chết mới phải đến Tây Lương. Mà một đêm đó, Truy Truy chỉ nhắn cho nàng hai tin nhắn, bảo nàng đến phố Tây Trữ tìm nhà số 18.

Tất cả tin nhắn trên di động không biết đã bị ai xóa hết toàn bộ, kể cả hai cái tin nhắn chết tiệt trước khi xuyên qua.

Nàng sớm quên mất cái ngày nàng xuyên qua là như thế nào, cho nên theo thời gian trên tin nhắn nàng cũng không chắc: rốt cuộc có phải sau khi nàng chết Truy Truy mới nhắn tin này?

Nếu là sau khi nàng chết mới nhắn tin, vấn đề là đây: sao Truy Truy lại gửi tin nhắn cho một người đã chết?

Trừ phi Tân Truy Truy cũng không biết là Chu Thất đã chết.

Theo diễn biến trong tấm gương ở tiệm đồ cổ, Chu Thất bị giết chết ở phố Tây Trữ, đây ắt là một vụ án hình sự, bằng hữu của Chu Thất không nhiều, cảnh sát nhất định sẽ điều tra đến Truy Truy cùng Ngọc Hoàn.

Cho nên, Chu Thất chết, Tân Truy Truy không có khả năng không biết.

Trừ phi Tân Truy Truy cũng mất tích !

Nhưng ngày hôm đó nàng rõ ràng nhìn thấy nha đầu kia ở trên tivi. Hơn nữa theo hình ảnh đó thì xem ra công tác khai quật của bọn họ vẫn còn phải tiếp tục tiến hành, khai quật đồ vật bồi táng cùng quan cữu tìm thấy trước đó. Mà hiện tại tựa hồ đã điều tra được thân phận của vị chủ nhân trong lăng mộ: Ý Tuệ hoàng hậu.

Hơn nữa Truy Truy lại không ngừng gửi tin nhắn, cho nên nhất định là cô ấy không có mất tích!

Nhưng nếu cô ấy không có mất tích, cô ấy lại biết Chu Thất đã chết, vậy sao còn có thể gửi tin này? Lúc trước vì sao cô ấy muốn Chu Thất đến phố Tây Trữ? Tin nhắn này có ý nghĩa gì? Ý Tuệ hoàng hậu rốt cuộc là ai?

Tuyền Cơ cắn môi, đột nhiên ý thức được một vấn đề nàng xem nhẹ từ lâu.

Cái hôm đến phố Tây Trữ, nàng gọi điện thoại cho Truy Truy cả một ngày nhưng vẫn không có người nào nghe máy. Sau đó nhận được tin của Truy Truy làm cho nàng có một ảo giác là các nàng vẫn duy trì liên hệ nào đó. Nhưng trên thực tế, điện thoại vẫn không gọi được, nàng cũng không có nghe được giọng Truy Truy.

Nếu người gởi tin nhắn cho nàng từ đầu đến cuối không phải là Tân Truy Truy thì sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.