“Long ——” Tuyền Cơ cắn răng cười, “Hoàng Thượng, người sớm đã biết Thúy Nhi là giả phải không?”
“Ưhm.”
Xe ngựa dằn xóc, dưới chân Tuyền Cơ chao đảo, Long Phi Ly đưa cánh tay dài đem nàng kéo về trong lòng, Tuyền Cơ buồn bực, ngại trước mặt nhiều người nên không làm gì hắn, chỉ cúi đầu không nói.
Long Tử Cẩm cười nói: “Khi nào thì Cửu ca phát hiện được?”
Ngọc Trí đang đùa nghịch mặt nạ da người, Long Phi Ly nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Trước khi xuất cung.”
Tuyền Cơ giận dữ, hắn chẳng những biết, hơn nữa là đã biết từ sớm… tên Long Phi Ly khốn kiếp này!
Ngọc Trí hiếu kỳ nói: “Cửu ca, điều này sao có thể? Không phải Ngọc Trí tự mình khen mình nhưng thuật dịch dung của Ngọc Trí sư phụ cũng không ngừng tán dương.”
Long Phi Ly thở nhẹ, “Ở Danh Kiếm Sơn Trang vài năm, một chút bản lĩnh ấy của ngươi còn có thể lấy ra dùng, có thể được thông qua.”
Nghe ngữ khí Long Phi Ly có vài phần kiêu ngạo của người làm huynh trưởng, Tuyền Cơ tức giận đến thiếu chút nữa cắn răng.
Ngọc Trí thè lưỡi, nghe được huynh trưởng ca ngợi, khanh khách cười vui vẻ, nói: “Cửu ca mau nói cho Ngọc Trí đi, huynh làm sao mà phát hiện được?”
“Lúc lên xe, trẫm liếc nhìn ngươi một cái, trên mặt của ngươi không hề có vẻ khiếp sợ hay lảng tránh.”
Long Tử Cẩm gật đầu, “Quan sát thấy sơ hở này thì thân phận liền không khó đoán.”
Ngọc Trí sẳng giọng: “Cửu ca, huynh đã biết từ sớm vậy mà vừa rồi còn đột nhiên hỏi ra, hại ta thiếu chút nữa bị Thập ca cùng Thanh Phong đục vài cái lỗ thủng trên người.”
Nàng nói xong lại cười dài chuyển sang Hạ Tang nói: “Vẫn là Hạ Tang đối tốt với ta nhất.”
Hạ Tang nhìn lúm đồng tiền kiều diễm, nhớ tới đêm qua hai người ở trong viện dựa sát vào nhau thân thiết, độ ấm trên người nàng tựa hồ còn lượn lờ ở đầu ngón tay hắn, không khỏi hơi hơi ngẩng đầu.
Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, “Lời sư huynh và Vương gia mới vừa nói, Long Ngọc Trí, ngươi ghi nhớ cho kỹ, chỉ có dung mạo giống nhau là không đủ, còn phải nghiền ngẫm cử chỉ thần thái thật tốt.”
Ngọc Trí hừ hừ, cũng thành thật gật đầu.
Nghe được mọi người nhất ngôn nhất ngữ, Tuyền Cơ rốt cục nhịn không được bùng nổ, “Quay về! Trở về đem nha đầu của ta đổi lại.”
“Không được!” Long Phi Ly rõ ràng từ chối.
“Ngươi đã đáp ứng ta!”
“Đây là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn này là ngươi thúc đẩy.”
“Vậy cũng vẫn là ngoài ý muốn.”
“…”
Tuyền Cơ đang muốn cùng hắn nói lý, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Nếu nàng không muốn thì chuyến đi ‘Thu Sơn’ này hủy bỏ.”
Tuyền Cơ khí tuyệt, giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, một mình ngồi bên cạnh.
Mọi người thấy sắc mặt Long Phi Ly không tốt, không dám nói cái gì nữa, sau một lúc lâu, Long Tử Cẩm mới thấp giọng hỏi, “Cửu ca cho Ngọc Trí đi theo sao?”
Ngọc Trí vụng trộm lén nhìn Long Phi Ly, đêm qua nàng lẻn vào Phượng Thứu cung điểm huyệt ngủ Thúy Nhi, dịch dung thành nàng, vốn là có ý đi theo chơi, ở thời điểm thay xe ngựa mới biết được Cửu ca căn bản là không phải đi Thu Sơn, đúng là có việc cơ mật khác.
Nhưng mà nàng cũng không giải thích được vì sao Cửu ca chịu cho nàng đi theo.
Ánh mắt Long Phi Ly khẽ nhúc nhích, chuyển qua người Tuyền Cơ một lượt, nói: “Bây giờ Ngọc Trí trở về tất sẽ để lộ tin tức.”
Tuyền Cơ cười lạnh, “Ngươi có thể ngăn cản nàng từ sớm.”
“Nàng sớm có ý đi ra ngoài, trẫm vừa xuất cung, nàng liền không an phận, khó đảm bảo không gặp phải tai nạn giống như lần trước.”
“Cho nên ngươi tình nguyện cho nàng vô thanh vô tức theo, vậy nha đầu của ta làm sao bây giờ?”
“Nàng không đưa nàng ta ra cung thì không được sao?” Long Phi Ly cũng hơi hơi nổi giận, cười lạnh nói: “Trẫm đáp ứng nàng sẽ không động vào nàng ta! Hay căn bản là nàng không tin trẫm?”
Tuyền Cơ trong lòng khí khổ, lớn tiếng nói: “Phải!”
Long Phi Ly mâu quang trầm xuống trở nên lạnh lùng.
Nếu là bình thường, mọi người còn có thể tránh ra, lúc này cùng ngồi trong xe ngựa, hoàng đế cùng phi tần tranh chấp, sắc mặt mọi người đều xấu hổ.
Ngọc Trí không biết nội bộ Càn Khôn, đi đến bên cạnh Tuyền Cơ ngồi xuống, mềm giọng nói: “Tẩu tẩu đừng giận, không phải là thiếu một tiểu nha hoàn hầu hạ tẩu sao? Tẩu xem, đợi chúng ta nghỉ trọ, cũng không thể luôn xưng hô Hoàng Thượng nương nương như vậy, rõ ràng tẩu cùng Cửu ca liền ra vẻ phu nhân cùng thiếu gia, vậy Ngọc Trí liền làm tiểu nha hoàn của các ngươi, được không?”
Tuyền Cơ mặc dù giận, nhưng nghe giọng Ngọc Trí mềm mại nhỏ nhẹ, lại phát tác không được, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt của Ngọc Trí.
Hạ Tang liếc nhìn sắc mặt hoàng đế, vội vàng cười nói: “Đúng vậy, công chúa nói có lý, trên đường đi chúng ta nên xưng hô như thế nào, Hoàng Thượng, xin ngài cho chỉ thị đi.”
Long Tử Cẩm tiếp lời, cười nói: “Liền theo lời Ngọc Trí nói, Cửu ca là đại thiếu gia, Niên phi nương nương là phu nhân, bổn vương thành nhị thiếu gia, Hạ Tang là gia phó, Thanh Phong là thị vệ, Ngọc Trí bị giáng cấp làm tiểu nha đầu, chuyên trách hầu hạ phu nhân.”
Hạ Tang ra vẻ cười khổ, “Nô tài tuân gia phân phó, tóm lại Hạ Tang vô luận đi đến chỗ nào, đều là làm nô tài.”
Ngọc Trí cười ha ha, nói: “Nô tài nha đầu, tiểu Tang tử, Ngọc Trí cùng ngươi là một đôi nha.”
Hạ Tang nhìn nàng một cái, không có nói tiếp, Ngọc Trí trong lòng cứng lại, sờ sờ cái mũi.
Thanh Phong liếc mắt Long Tử Cẩm, nói: “Nhị gia thì thôi đi, ta thấy ngươi cũng làm gia phó thì hơn, một mình Hạ Tang hầu hạ hai vị gia, nhà chúng ta quả là đủ nghèo khó.”
Long Tử Cẩm cười mắng, “Bên ngoài không phải còn hai tên đánh xe hầu hạ gia sao?”
Người lúc nào cũng tỏ ra lãnh khốc như Thanh Phong mà cũng nói như vậy, Tuyền Cơ xì một tiếng, rốt cục bật cười.
Ngọc Trí thấy Tuyền Cơ cũng cười, hướng Hạ Tang nháy mắt, mặt mày hớn hở, Hạ Tang thật sâu nhìn nàng một cái, khóe miệng chung quy nhịn không được hơi hơi mở ra.
Tuyền Cơ oán hận nhìn Long Phi Ly một chút, đúng lúc hắn vừa quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Long Phi Ly thản nhiên nói: “Vậy cứ an bài như vậy đi.”