Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 213: Một đêm mê loạn (4)



Tuyền Cơ mở cửa ra lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Tử vệ ơi tử vệ, ngươi ở nơi nào?”

Sau một lúc lâu không có người để ý nàng.

Nàng cười nói: “Không có ai ở đây sao, vậy bản phu nhân đi nha.”

Mới đi về phía trước hai bước đột nhiên đã thấy xuất hiện hai thân ảnh trên người mặc một màu tím, khăn che mặt cũng màu tím.

“Xin mời phu nhân trở về phòng.” Một người trong đó ngữ khí kính cẩn nói.

Tuyền Cơ lại nhíu mi nói: “Hai vị mau đưa ta đi tìm thiếu gia, ta có việc gấp muốn tìm hắn.”

Hai gã tử vệ nhìn nhau, Tuyền Cơ giả vờ cả giận nói: “Thiếu gia phân phó các ngươi trông chừng ta phải không? Hiện tại các ngươi đưa ta đi tìm hắn cũng không tính là không làm tròn trách nhiệm, việc này quan hệ đến an nguy của thiếu gia mà các ngươi còn chần chờ à?”

******

Cùng giống Như Ý, Tuyền Cơ cũng bảo tử vệ đưa đi, tìm đến đình thủy tạ.

Nàng để cho tử vệ ẩn thân xong, vừa định đi qua thì nhìn thấy trong đình hai người đang ôm nhau.

Hắn đang ôm một người. Người nọ là… Như Ý? Sao Như Ý lại ở chỗ này?

Tuyền Cơ lăng lăng nhìn Như Ý nói bên tai hắn cái gì đó, cuối cùng nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của hắn.

Do ngược sáng nên nàng không thấy rõ thần sắc của hắn lắm, nhưng thấy rành mạch là tay hắn đặt trên lưng Như Ý.

Thì ra hắn nửa đêm ra ngoài là vì gặp Như Ý.

Chẳng trách cần điểm huyệt ngủ của nàng, chẳng trách sợ nàng chạy loạn… Nàng vốn tưởng rằng hắn là lo lắng cho an nguy của nàng, thì ra là nàng đa tâm.

Chính là hắn cần gì phải để ý như vậy? Hắn có thể nói cho nàng hắn muốn tới gặp Như Ý !

Nàng sẽ không làm ầm ĩ với hắn, sau chuyện Vực cung thì sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không !

Nàng cười cười, trong lòng rầu rĩ đau đớn, đã chuẩn bị thừa cơ chạy trốn, như thế nào còn có thể như vậy? Chân tay nàng có chút luống cuống, lẳng lặng xoay người đi trở về.

Đêm nay mới phát hiện thì ra rời đi và đau lòng tựa hồ là hai việc khác nhau, rời đi và yêu cũng không liên quan với nhau.

Thân mình đột nhiên đụng phải một người, nàng lắp bắp kinh hãi người nọ đã đưa tay đỡ lấy nàng thản nhiên nói: “Phu nhân.”

Là Long Tử Cẩm!

Tuyền Cơ nhìn ra sau xem hai người xa xa đang ôm nhau kia rồi lại nhìn thoáng qua Long Tử Cẩm, Long Tử Cẩm tự giễu cười nhẹ giọng nói: “Có thể để cho bọn họ yên tĩnh một lúc không?”

Tuyền Cơ cười khổ, hóa ra trong mắt Lăng thụy Vương gia nàng chính là một đố phụ.

“Như thế nào… không được sao? Sao ngươi cũng ở trong này?” Nàng lắp bắp nói, có chút khó khăn cúi đầu xuống.

Long Tử Cẩm cười cười nói. “Tử vệ cũng thông báo cho ta nàng ấy đến đây… Ta đưa cô trở về.”

Ta không muốn trở về, ta còn phải chạy đi. Tuyền Cơ lắc đầu cười cười nhẹ giọng nói: “Nhị gia lo lắng sợ ta sẽ quay trở lại đi quấy rầy… Quấy rầy bọn họ sao?

Long Tử Cẩm ngẩn ra, quả thực hắn có ý tưởng này, nghe thấy ngữ khí Tuyền Cơ bi sanh trong lòng sinh ra áy náy, lại nói: “Tử Cẩm không có ý đó.”

Ngày thường hắn nhắc nhở Như Ý bảo nàng đề phòng Tuyền Cơ là vì đau lòng cho Như Ý nhưng trong lòng hắn đối với Tuyền Cơ nhưng không hề có ác cảm. Ngày thường ở cùng nhau, sau lại nghe Hạ Tang kể lại chuyện ở Vực cung thậm chí hắn có vài phần thích nàng. Nếu không phải vì Niên thừa tướng lại liên hệ đến lợi ích của Như Ý thì hắn cảm thấy thật ra Tuyền Cơ đáng để kết giao bằng hữu.

“Không sao, ngươi nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình.” Tuyền Cơ khoát tay cúi đầu nói: “Trong lòng ngươi cũng khổ sở.”

Long Tử Cẩm chấn động, thật lâu sau lại là cười tự giễu.

“Muốn cùng đi một chút hay không?” Hắn đề nghị nói: “Đoán chừng cô thật không ngờ phía sau Dư phủ thật ra có một ngọn núi rất đẹp, bên dưới là biển lớn, trong phủ này che giấu chuyện mờ ám vậy mà cảnh sắc hậu viện cũng rất tốt.”

Tuyền Cơ gật gật đầu: “Tốt lắm!”

Long Tử Cẩm lại hướng giữa không trung phất phất tay, Tuyền Cơ ngạc nhiên “Sao vậy?”

Long Tử Cẩm cười nói: “Khiến cho bọn tử vệ trở về, ta ở có thể bảo vệ cô.”

“Cám ơn.”

Hai người vừa đi, Tuyền Cơ cười nói: “Những tử vệ này hình dạng thật tương tự nhau.”

Là tương tự hình dạng Cửu ca. Đôi mắt dài khẽ nhắm lại, Long Tử Cẩm nhìn phía xa xa giống đang nhớ lại chuyện gì đó, thanh âm cũng có chút xa xăm.

“Trước khi Cửu ca đăng cơ một đêm, nếu không phải Như Ý vừa vặn đi ngang qua la lên thì thiếu chút nữa Cửu ca đã bị giết chết. Sau đó sư phụ hắn từ Danh Kiếm sơn trang vào cung ở một thời gian khá dài, bắt đầu từ khi đó tử vệ được huấn luyện dùng để bảo hộ an toàn Cửu ca.”

Hắn cười cười nói: “Đương nhiên hiện tại Cửu ca đã không cần bất luận kẻ nào bảo vệ nhưng hắn lại tự tay huấn luyện một đám tử vệ còn lập các trạm gác ngầm trong các quận khắp cả nước. Hắn thường nói với ta thỏ khôn ba con vẫn không đủ.”

Trong lòng Tuyền Cơ căng thẳng… những năm gần đây hắn sống quả thật không dễ dàng, thì ra Như Ý đã cứu mạng hắn, nàng nghiêm nghị nói: “Chẳng trách hắn yêu Như Ý như vậy.”

Long Tử Cẩm hơi hơi cứng đờ liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, bất động thanh sắc nói: “Đúng là tình cảm Cửu ca đối với Như Ý ai cũng không thể thay thế được.”

“Ừ.” Tuyền Cơ dùng sức gật gật đầu cười nói: “Ta hiểu được…trong lòng hắn chỉ có nàng ấy.”

Long Tử Cẩm thấy mặt mày Tuyền Cơ bi thương thì càng thêm áy náy, kỳ thật hắn lừa nàng, hắn mơ hồ hiểu được tình cảm của Long Phi Ly đối với Tuyền Cơ đã không phải là nhỏ thậm chí phức tạp vượt xa so với Như Ý.

Hai người nhất thời im lặng, lúc này chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ cùng tiếng gió rít mang theo vị mặn của nước biển, bên trên là vách đá lởm chởm dựng đứng lại tối đen như mực cực kì hiểm trở, bên dưới là biển sâu sóng đánh cuồn cuộn.

Tuyền Cơ hơi hơi co rúm lại cười nói: “Khủng bố quá, nếu ngã xuống hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”

Long Tử Cẩm nảy sinh lòng chơi đùa nàng, đang định dọa nàng một chút đột nhiên sau lưng có tiếng cười lạnh truyền đến: “Bây giờ hai ngươi cùng nhau nhảy xuống thì chúng ta khỏi phải phí công ra tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.