Thấy rõ ánh mắt Long Tử Cẩm kinh sợ lẫn do dự, Tuyền Cơ cả giận nói: “Đi tìm Cửu ca của ngươi! Nếu hôm nay ngươi không đi làm sao trả lời ta!”
Long Tử Cẩm chấn động cả người, liếc nhìn Tuyền Cơ một cái. Thần sắc lão Tam thay đổi giống như hối hận quyết định vừa rồi, khi hắn nhún chân một cái phi đến chỗ cửa viện thì đã không còn thấy bóng dáng Long Tử Cẩm.
Sắc mặt hắn trầm xuống nhìn hai gã đồng bọn và Tuyền Cơ, thần sắc thô bạo cả giận nói: “Lại đây!”
Tuyền Cơ cả kinh cắn răng nhìn phía sau thấy không còn một tấc nào để lui, mắt lại thấy tay lão Tam đã chạm đến quần áo trước ngực nàng ~ …
Trừ Long Phi Ly ra nàng sao có thể để cho người khác chạm vào nàng! Nàng nhắm chặt hai tròng mắt, run run muốn nhảy xuống dưới. Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, nàng trợn mắt nhìn thấy sau lưng lão Tam đã bị một thanh trường kiếm xuyên qua thẳng đến trước ngực hắn, dọc theo mũi kiếm lạnh lẽo máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống …
Hai gã hắc y nhân nhất thời ngây người kinh sợ, vẻ mặt không thể tin nổi : “Sao ngươi lại không trúng ‘Phệ công phấn’?”
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn về phía trước, dưới ánh trăng một nam tử áo trắng một tay khoanh sau lưng một tay kia chậm rãi rút trường kiếm trên người lão Tam ra, miệng hắn bất giác nhẹ nhàng bâng quơ ý cười giống như chuyện hắn làm giờ phút này là một chuyện rất bình thường.
Lão Tam hai mắt trợn trắng, suy yếu ngã xuống đất.
Tuyền Cơ vẫn giật mình nhìn chằm chằm nam tử kia, hắn khẽ nhúc nhích thân mình đi tới bên cạnh nàng, đưa tay nắm lấy thắt lưng nàng, thản nhiên nói: “Niên tiểu thư, vật Tử Hư đưa nàng sao nàng có thể tùy ý đưa cho người khác chứ?”
Tuyền Cơ vừa sợ vừa nghi hoặc, nhất thời không rõ hắn là địch hay là bạn.
Hai gã hắc y nhân phục hồi tinh thần gầm nhẹ một tiếng, cầm kiếm hung hăng tấn công Bạch Tử Hư. Bạch Tử Hư nhíu nhíu mày, thần sắc hình như hơi không kiên nhẫn. Tuyền Cơ thậm chí không thấy rõ hắn làm gì thì đã thấy trên mặt đất có hai khối thi thể đầy máu.
Đây là giết người … không đầy một giây? Máu từ miệng vết thương trên thi thể như phun ra như suối. Tuyền Cơ cực kì sợ hãi mặc dù đã che miệng lại vẫn không nhịn được kêu lên.
Thần sắc Bạch Tử Hư dịu xuống, ôm nàng vào trong lòng nhẹ giọng dỗ dành an ủi: “Đừng sợ, Tử Hư sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng!”
Tuyền Cơ một phen đẩy hắn ra lắc đầu nói: “Không! Ta không biết ngươi! Ngươi thậm chí không phải là Bạch Tử Hư.”
Bạch Tử Hư hơi hơi ninh mi lập tức cười nói: “Ta là ai quan trọng lắm sao? Nàng chỉ cần biết ta là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với nàng là được rồi.”
Tuyền Cơ nhíu mi đề phòng nhìn hắn không nói tiếng nào.
Bạch Tử Hư tra kiếm vào vỏ, ánh mắt liễm diễm thâm trầm nhìn nàng.
“Trong Niên phủ chúng ta lần đầu gặp mặt, trên Kim Loan điện lại gặp lại, sau đó ta thật giận ta không nhớ ra nàng…”
Hắn bỗng dưng ngừng lời, thân hình chợt lóe lên đã ngăn lại Tuyền Cơ đang chạy về phía trước.
“Ta không biết ngươi là ai, ơn cứu giúp này Tuyền Cơ cảm tạ, ngày khác sẽ báo đáp đại ân.” Tuyền Cơ dừng chân lại, nghĩ nghĩ rồi cắn môi nói tiếp: “Ta là thê tử của hắn, ngươi nói ta có thể đi đâu? Nếu ngươi có thể giúp ta cứu hắn ——“
Nàng còn chưa nói hết câu thì Bạch Tử Hư đã lạnh lùng cắt ngang lời nàng: “Cứu hắn? Hắn chiếm thân thể nàng, hôm nay ta không động thủ đã là rất may mắn cho hắn, đêm nay nếu hắn không chết thì ngày khác ta cũng sẽ lấy mạng hắn, đương nhiên hiện tại ta cũng không làm gì, ta chỉ đưa nàng đi thôi!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tuyền Cơ kinh hoảng cắn răng lui về phía sau.
Bạch Tử Hư than nhỏ, động tác dính với nàng như bóng với hình, Tuyền Cơ mới lui vài bước không ngờ hắn đã ôm chặt nàng từ phía sau.
“Buông ra, ta không đi theo ngươi!” Tuyền Cơ phẫn nộ dùng sức giãy dụa. Bạch Tử Hư cũng tức giận cười lạnh lùng, đột nhiên xoay người nàng lại hôn lên môi nàng.
Tuyền Cơ run sợ, môi hắn chạm vào cánh môi nàng, một tiếng kêu gào lanh lảnh cắt qua gió mạnh.
Một cái bóng trắng từ trên trời giáng xuống hướng về phía Bạch Tử Hư. Bạch Tử Hư rùng mình sợ làm Tuyền Cơ bị thương bèn nhẹ nhàng đẩy nàng ra sau, hắn vung tay áo lên, một cỗ kình lực mạnh mẽ ào áo đánh về phía đối phương.
Bóng trắng kia rất nhanh nhẹn bay lên trên không trung tránh được đòn công kích trí mạng này.
Tuyền Cơ thất thanh kêu lên : “Sói con!”
Bóng trắng trong không trung nhắm đúng hướng nhảy xuống đất chắn trước mặt Tuyền Cơ .
Toàn thân nó là lông tơ trắng mịn như tuyết, hai tròng mắt xanh như nước biển hung mãnh sáng ngời, Tuyền Cơ nửa mừng nửa lo, đây đúng là sói con của nàng đã mất tích từ lâu.
Nhiều ngày không gặp, không ngờ thân mình con vật nhỏ ngày xưa đã cao lớn gần bằng một con sói trưởng thành mà ngày đó Tuyền Cơ thấy ở Kỳ viên.
Chỉ thấy miệng nó ngậm một quyển sách dính đầy máu tươi, nó nằm úp sấp bảo vệ ở phía trước Tuyền Cơ, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tử Hư.
Bạch Tử Hư thần sắc đại biến, sau một lúc lâu ánh mắt rét lạnh, hơi hơi nặng giọng: “Không ngờ võ công bí tịch của Tiên Nghiên đài cuối cùng lại bị ngươi đoạt từ trên tay cha con họ Dư.”
Dường như Bạch Tử Hư nhận ra sói con, nhưng sói con từ nhỏ sinh trưởng ở Kỳ viên, làm sao Bạch Tử Hư biết nó được? Nàng đầy bụng nghi hoặc, sói con đang kinh nghi bất định lại đột nhiên xoay người nhìn nàng một cái.
Ánh mắt kia dường như ý là… Kêu nàng đi mau!
Tuyền Cơ lo lắng nhìn nó, nó lại hung hăng nhìn nàng kêu lớn giống như rất tức giận. Tuyền Cơ dậm chân một cái, cắn răng xoay người liền chạy.
Mơ hồ dự cảm tình thế của Long Phi Ly bên kia nhất định hung hiểm, trong lòng nàng đau xót cũng không dám ngó lại phía sau, nếu quay đầu lại nàng sợ không bỏ được sói con, chỉ đành chạy nhanh về cửa viện, nàng phải nhanh chóng tìm được Long Phi Ly!
Sau lưng tiếng sói gào thét vang vọng khắp ngọn núi cao.