Nàng không muốn hắn chạm vào nàng! Người trong lòng hắn cũng không phải là nàng! Tuyền Cơ ngẩn ra, vì sao nàng biết được người trong lòng hắn không phải là nàng nhỉ?
Rẹt một tiếng, áo của nàng đã bị hắn xé rách, hắn đặt một nụ hôn cực nóng bỏng bá đạo lên trên ngực nàng
“Ngươi cũng chỉ biết khi dễ ta như vậy thôi sao?”
Đang chìm đắm trong thân mình mềm mại của nàng, Long Phi Ly chấn động cả người, lập tức tỉnh táo, đôi mắt nàng đỏ bừng đầy nước mắt… Hắn đang làm cái gì đây? Vết thương của nàng thậm chí còn chưa khỏi hẳn, như thế này thì nàng nhất định sẽ càng chán ghét hắn.
Chậm rãi buông nàng ra.
Lập tức nàng tránh ra khỏi lòng hắn, run run cầm quần áo tan nát của mình trên mặt đất lùi vào đầu giường bên kia, tràn ngập kinh sợ, đề phòng quan sát hắn.
“Tiểu Thất!” Hắn chậm rãi đến gần.
Tuyền Cơ cắn răng cười lạnh: “Nhìn bộ dáng của ngươi nhất định có rất nhiều nữ nhân thích phải không? Đừng động vào ta!”
Long Phi Ly ngẩn ra, một niềm vui mỏng manh sinh sôi, trong giọng nói của nàng có ghen tị, tuy rằng mất đi trí nhớ nhưng cũng giống như hắn ghen với Lâm Thịnh, nàng cũng ghen tị với phi tần trong cung của hắn sao?
“Ta không thích các nàng ấy…” Hắn cắn chặt răng thấp giọng nói, “Ta chỉ thích nàng.”
Trong giọng nói của hắn mơ hồ ẩn chứa tí chút cẩn thận lấy lòng. Tuyền Cơ sửng sốt nhìn, hắn hơi hơi nghiêng đầu tựa như vừa rồi đã nói cái gì đó tuyệt không thể nói.
Nàng nhất thời giật mình ngơ ngác nhìn hắn, thân mình căng thẳng lại bị hắn ôm lấy.
“Đừng chạm vào ta!” Nàng tức giận gầm nhẹ nói: “Ta biết người trong lòng ngươi không phải là ta, ta biết, ngươi không cần gạt ta.”
Nàng rống lên, bỗng nhiên giật mình ngưng lại, nàng đây là đang nói cái gì?
Long Phi Ly lại ấn đầu nàng vào trong ngực nói giọng khàn khàn: “Tiểu Thất nếu trong lòng ta không có nàng, ta sẽ không đuổi theo nàng như vậy, nàng không biết lúc ta nhìn thấy nàng ngã xuống vực ta…”
Tuyền Cơ bịt lỗ tai, giọng buồn bã nói: “Không nghe, ngươi có thích ta hay không ta cũng không thích ngươi, ta muốn đi tìm Lâm Thịnh.”
Cơn giận vừa được ngăn chặn trong phút chốc lại bùng lên, Long Phi Ly cắn chặt răng, nếu để hắn biết ai là Lâm Thịnh, hắn nhất định giết kẻ đó! Dù sao những năm gần đây người hắn ngầm ám sát tuyệt đối không ít, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Hắn nay còn có thể ngồi trên ngai vàng thì hai tay đã sớm dính đầy máu tươi.
“Lâm Thịnh là ai?” Thanh âm nhẹ nhàng dụ dỗ hỏi.
Tuyền Cơ mặt nhăn mày nhíu nói: “Không phải ta đã nói với ngươi là ta không nhớ rõ sao? Chắc là trượng phu của ta. Ta phải đi tìm hắn, chỉ cần tìm được hắn ta sẽ nhớ ra.”
Nàng vừa định nói, ba cái chuyện máu chó trong TV cũng diễn như thế này, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy những lời này không thể nói cho hắn, đầu bắt đầu đau không khỏi đụng vài cái vào ngực hắn.
“Nàng muốn đi tìm hắn?” Long Phi Ly nghe nói như thế lại nảy sinh tức giận, lại đột nhiên nhìn thấy nàng thần sắc thống khổ, hắn cả kinh kéo nàng từ trong lòng ra, nói: “Vết thương bị đau phải không?”
Cung đại phu kia chỉ đắp cho nàng một chút thảo dược trong thôn. Lòng hắn như thắt lại, nàng là nữ nhân của hắn, xứng đáng có được thứ trân quý nhất trên đời, vậy mà chỉ có thể dùng mấy thứ này để chữa thương.
“Sáng mai ta lập tức đi ra ngoài, Tiểu Thất ngoan, nhịn một chút. Ban đêm để nàng ở đây ta lo lắng.” Hắn đau lòng thương tiếc hôn môi nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Lúc phụ hoàng còn sống thường kiểm tra bài vở hắn, hắn mồm miệng lanh lợi đáp trả, thậm chí mười năm qua lời lẽ hắn càng sắc bén hơn. Vậy mà khi hắn định an ủi nàng một chút thì lăn qua lộn lại cũng chỉ biết có mấy câu này.
Tuyền Cơ đau thì đau nhưng đột nhiên có ý tưởng ngày mai đợi sau khi hắn rời khỏi đây nàng phải lặng lẽ bỏ trốn, nàng cũng không rõ vì sao nhưng nàng không muốn ở cùng một chỗ với nam nhân này, loại cảm giác này chắc chắc lại quyết tuyệt. Có điều trực giác nói cho nàng rằng không thể để cho hắn biết.
“Sáng mai ngươi thật sự đi ra ngoài sao?” Nàng dùng sức đẩy hắn ra, thử hỏi.
Nghe thấy khẩu khí nàng hơi dịu dàng, Long Phi Ly lại trở nên vui sướng nói: “Ừ, ngày mai ta lập tức ra ngoài sau đó sẽ quay lại đón nàng trở về nhà chúng ta, ta sẽ sai người y thuật thật giỏi chữa trị cho nàng, nàng rất nhanh sẽ bình phục. Nàng muốn cái gì ta đều sẽ cho nàng.”
Cao ngạo quá đi! Tuyền Cơ không cho là đúng, nói thầm: “Làm như ngươi thật sự là hoàng đế ấy.”
Long Phi Ly khóe miệng bất giác giương lên, hắn thích nàng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, vui vẻ sung sướng vô tư vô lự, nàng nên vui vẻ nhiều hơn một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, về sau ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng, ai dám bất kính hay không tốt với nàng, ta sẽ giết người đó.”
Tuyền Cơ suy nghĩ một hồi hừ lạnh nói: “Vậy ngươi tự giết mình trước đi, ta cảm thấy ngươi đối với ta rất xấu, rất rất xấu, trước kia nhất định ta rất chán ghét ngươi.”
Hô hấp hơi hơi dừng lại, nhìn đôi môi nho nhỏ của nàng nhếch lên, hắn nói giọng khàn khàn: “Phải, trước kia ta đối với nàng quả thật không tốt, thậm chí ở trên vách núi nàng làm như vậy, ta còn tưởng rằng là nàng ghen tuông.”
Hắn đột nhiên nghĩ trên đời này chỉ có nàng sẽ đối đãi hắn như vậy.
Cho dù hắn từng vì Như Ý định giết nàng, nàng lại tình nguyện vì cứu Như Ý mà cùng Mộ Dung Lâm đồng quy vu tận. Trước khi hai người rơi xuống nước, hắn đã mượn vách núi làm giảm chút lực, nếu hắn không có nhảy xuống theo, chỉ riêng lực va đập với mặt biển thôi nàng đã chưa chắc chịu nổi.
Nghĩ đến đây hắn lo lắng tránh miệng vết thương trên vai nàng, lấy tay vòng dưới nách ôm nàng chặt hơn, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Hắn nói từng chữ từng chữ một ở bên tai nàng. Mũi Tuyền Cơ hơi hơi chua xót, lập tức trong lòng cả kinh, trực giác bài xích cái loại cảm xúc này, nàng vặn vẹo thân mình muốn từ trong lòng hắn đứng lên, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa truyền đến.
Vừa rồi quần áo của nàng bị hắn xé rách lộ ra một mảnh, Long Phi Ly cầm lấy chăn cẩn thận quấn người nàng lại mới đi mở cửa.
Là nữ nhi của thôn trưởng – Tống Ny.
Trên mặt nàng hơi hơi ửng đỏ nói: “Long công tử, cha ta bảo ta đem chút đồ ăn đến đây cho ngài và phu nhân.”
“Làm phiền cô nương.”
Tống Ny đi vào thấy Tuyền Cơ nước mắt chưa khô, nàng nao nao lôi kéo Tuyền Cơ nói chuyện, ánh mắt lại âm thầm liếc về phía Long Phi Ly. Tuy rằng Tuyền Cơ đã quên mọi chuyện nhưng đầu óc không có hồ đồ, cười tự giễu.