Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 233: Một khắc say mê



Nàng liếc nhìn qua một cái, là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, chính là phi tử trong cung của hắn sao? Hắn rốt cục đã tỉnh lại, thật tốt… Nàng nên cao hứng chứ tại sao vẫn cảm thấy thương tâm chết tiệt như vậy được.

Không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng đó nữa, Tuyền Cơ xoay người đi nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất thì một giọng nói trong trẻo vui vẻ gọi: “Tẩu tẩu.”

Tuyền Cơ sửng sốt ngẩng đầu lên bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng liền té ngã trên mặt đất.

Hắn nóng lòng như lửa đốt bước ra tìm nàng thì đột nhiên bị Như Ý ôm lấy, Long Phi Ly ngẩn ra, tầm mắt dõi theo thân mình ngã xuống của Tuyền Cơ, hắn cả kinh, không chút lưỡng lự đẩy Như Ý ra, ôm lấy Tuyền Cơ đã ngất xỉu.

Đám người Ngọc Trí, Thanh Phong cũng xông tới.

“Cửu tẩu sao vậy?” Ngữ khí Long Tử Cẩm hơi nóng nảy.

Sau khi đoàn người bọn họ nhận được thông báo của trạm gác ngầm liền chuẩn bị lập tức lên đường đến Đào Nguyên thôn tìm người, về sau Long Phi Ly lại phái người thông báo cho trạm gác ngầm hẹn lại ngày khác, tuy là chỉ có mấy ngày, nhưng đám người Long Tử Cẩm vẫn không yên lòng, đêm qua vẫn đến Đào Nguyên thôn nhưng lại trễ hơn Mộ Dung phái vài canh giờ. Sau đó họ nghe thôn dân kể rõ tình hình thì kinh hãi, sợ rằng hai người đã bị thương bèn tìm kiếm tra xét các khách sạn y quán dọc đường mới tìm tới nơi này.

“Xem ra là mệt nhọc quá mức chịu đựng rồi, Long công tử, ngài mê man bao lâu thì Long phu nhân canh chừng cho ngài bấy lâu, giúp ngài lau người, sắc thuốc, không hề chợp mắt một chút nào.” Ngũ đại phu tiến lên, khẽ nhíu mày nói.

Tuyền Cơ nằm trong lòng Long Phi Ly sắc mặt trắng xanh, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Long Phi Ly cắn răng, nàng đã gầy yếu như vậy mà còn không nghỉ ngơi! Nàng là đồ ngốc sao?

Sau lưng, Như Ý nhẹ nhàng cười khổ.

******

“A Ly, A Ly…”

“Tiểu Thất, ta ở trong này.”

“Ừ.” Người nằm trên giường gật đầu đáp lại rồi nhập nhèm mở to mắt.

“A? Ngươi thật sự ở trong này?” Tuyền Cơ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn nam tử ngồi bên cạnh giường.

Nam nhân ôm nàng đặt lên đầu gối, trách mắng: “Nàng nói xem, làm sao nàng có thể té xỉu?”

Tuyền Cơ sửng sốt, “Vấn đề này ngươi nên đi hỏi Ngũ đại phu chứ sao lại hỏi ta?”

Sắc mặt Long Phi Ly trầm xuống, nói: “Ngũ đại phu nói tại nàng vẫn không nghỉ ngơi.”

“Ta không dám ngủ.” Nàng vừa tỉnh dậy thì liền hung dữ với nàng, Tuyền Cơ cũng ủy khuất vùi đầu vào trong lòng cụng cụng, lại đột nhiên nhớ tới thương thế của hắn, cả kinh nói: “Có làm đau ngươi hay không?”

Long Phi Ly không lên tiếng trả lời, lại đột nhiên nghĩ giá mà có thể đau thêm một chút.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng lại càng trở nên gầy guộc, sắc mặt ảm đạm, bộ dáng này của nàng khiến tim hắn đau thắt lại.

“Vì sao không dám ngủ?”

“Ngươi biết rõ còn cố hỏi.” Tuyền Cơ hơi hơi nổi giận lại nhìn thấy sắc mặt Long Phi Ly càng đen hơn.

“Nàng không có đầu óc sao? Vết thương trên vai cũng không kêu Ngũ đại phu chăm sóc cho một chút mà để mặc cho nó bị viêm! Vết thương trên cánh tay nếu không phải do Ngũ phu nhân nhìn thấy băng bó giúp nàng, có phải nàng cũng định để ý tới hay không?”

Tuyền Cơ lăng lăng nhìn nam nhân ngữ khí càng ngày càng lạnh, đợi hắn im miệng thì nàng cũng tức giận, cầm cánh tay hắn lên vén cao ống tay áo rồi há mồm hung hăng cắn mạnh một ngụm.

Hắn cũng không nhúc nhích, tựa hồ cũng không sợ đau, Tuyền Cơ càng tức giận, càng dùng sức cắn mạnh đến khi đầu lưỡi liếm phải máu tươi nàng mới ngẩn ra, nghĩ rằng sẽ gặp rắc rối bèn vội vàng nhả tay hắn ra, thân mình chuyển động nép vào sâu phía trong giường.

Lập tức nàng bị người ta lôi ngược trở về.

Long Phi Ly liếc nhìn vết cắn rướm máu trên cánh tay một cái, thản nhiên nói: “Cắn vui lắm sao?”

Tuyền Cơ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu không nói lời nào.

“Đến lượt ta.”

“Đừng cắn ta!” Tuyền Cơ cả kinh, nàng vừa nói xong đã bị hắn chặn miệng lại.

“Sao người như ngươi lại đáng ghét như vậy!” Trong miệng đầy ắp hơi thở của hắn, Tuyền Cơ dùng sức lau nước miếng trên khóe miệng mắng hắn, trên mặt nàng nóng bừng lên.

“Niên Tuyền Cơ, tại sao nàng không thể làm cho người ta bớt lo một chút vậy?”

Hắn lại đang mắng mỏ nàng! Tuyền Cơ căm ghét ngữ khí của hắn, đang muốn chửi lại bỗng thấy tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, lời nói trầm thấp cũng thì thầm bên lỗ tai nàng.

“Ta tỉnh lại thì nàng lại ngã bệnh, nàng nói ta sẽ nghĩ như thế nào?”

Tuyền Cơ trong lòng vui thích nhưng lại ra vẻ không cho là đúng, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, “Ta làm sao mà biết ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Long Phi Ly nhẹ giọng nói: “Nàng nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Tuyền Cơ nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt tà tứ của hắn, trong nháy mắt, hắn cúi đầu xuống, một nụ hôn nóng bỏng kịch liệt lại hướng về phía nàng.

Tuyền Cơ giận dữ, vùi đầu vào trong lòng hắn.

Hiềm khích mấy ngày qua rồi trọng thương, sinh ly tử biệt đến thời khắc này mới xem như đã an ổn, ngửi thấy hơi thở của đối phương, trong lòng cả hai đều say mê, lúc này tâm ý đã không còn nghi ngờ, ôm chặt lẫn nhau.

Một lúc lâu sau Tuyền Cơ hoàn liếc mắt nhìn bốn phía, thấy đây là một sương phòng được bày bố rất hoàn hảo thì ngạc nhiên nói: “Đây là chỗ nào?”

“Đây là biệt việt ta mua ở quận Yên Hà.”

“Ủa, chúng ta không phải ở quận Đào Nguyên sao?”

Thanh âm của nam tử hơi hơi tức giận từ trên đầu truyền tới, “Nàng đã ngủ suốt ba ngày ở trong xe ngựa, chúng ta đã đến quận Yên Hà.”

Nàng ngủ suốt ba ngày… Tuyền Cơ le lưỡi, thì ra nàng đã mệt mỏi đến mức này, chả trách hắn lại nổi giận.

Là vì Long Phi Ly lo lắng về chuyện máu tụ trong đầu Tuyền Cơ nên quyết định trước tiên lập tức đến quận Yên Hà, vô luận có tìm được hậu nhân của Bạch gia hay không thì qua mấy ngày nữa đều sẽ lập tức hồi cung.

Lúc này, Đoạn Ngọc Hoàn đã đưa hơn một ngàn cấm quân bí mật đến đây. Trong trận chiến trên vực núi, mặc dù huynh muội Mộ Dung gia không biết Bạch Chiến Phong trong lời nói của Tuyền Cơ là loại người nào, nhưng cũng biết được Long Phi Ly phải đi đến quận Yên Hà. Trong trận đánh ở Đào Nguyên thôn mặc dù bọn họ bị thương nhưng không nghiêm trọng bằng hắn, hắn liệu định hai người đó ắt hẳn sẽ đuổi theo tới Yên Hà quận, tùy thời cơ mà hành động.

Hắn đã sai thám tử ở các trạm gác ngầm trong quận đi tìm huynh muội Mộ Dung Phái và tung tích của Bạch Chiến Phong. Tuy nhiên quận Yên Hà rất rộng lớn nên việc điều tra cũng không dễ dàng, đặc biệt là gia tộc Bạch Chiến Phong vốn ẩn giấu rất kỹ lưỡng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.