Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 234: Như Ý tìm hắn



Bạch gia đã ẩn nấp mấy trăm năm, thậm chí từ lâu đã thay đổi tên họ vốn có của mình vì vậy rất khó điều tra.

“Thương thế của ngươi như thế nào?” Hai người dựa sát vào nhau một lúc lâu, Tuyền Cơ nhịn không được bèn hỏi.

“Không có việc gì.”

Bị đâm tám nhát kiếm mà chỉ trong năm sáu ngày đã có thể khỏi hẳn sao? May mắn là Long Phi Ly trẻ tuổi, thân thể cường tráng vô cùng khỏe mạnh mới không tới nỗi bị chết nhưng thương thế vẫn còn rất nặng.

Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Ngươi lại gạt ta.”

“Ta gạt nàng làm gì chứ?”

Tuyền Cơ làm sao mà tin tưởng được, vừa định kêu hắn cởi áo ra cho nàng xem một cái thì trên cổ tay đột nhiên lành lạnh, nhìn lại thì thấy một hạt châu trong suốt trắng noãn.

“Đây là cái gì vậy?” Nàng hơi hơi tò mò.

Long Phi Ly giúp nàng cột chặt dây đeo rồi nói: “Nàng đã từng nói với ta hạt châu này là do cá chép trăm năm nhả ra. Dựa vào việc Mộ Dung Phái cũng nảy sinh lòng chiếm đoạt nó thì biết đó là một bảo vật. Ta sẽ không để cho bọn họ lại tiếp cận nàng cho nên đây là thời điểm trả vật này lại cho chủ nhân của nó.”

“Là bảo vật a? Vậy thì cho ngươi là được.” Lòng Tuyền Cơ tràn đầy vui sướng, liền muốn gỡ dây đeo trên cổ tay ra.

Nghe được lời của nàng, khóe miệng Long Phi Ly hơi nhếch lên, bởi vì là bảo vật, cho nên đều muốn tặng cho đối phương, tâm tư hai người đều như nhau, hắn nhịn không được cúi đầu hôn nàng.

Rất nhanh lại bị Tuyền Cơ đẩy ra, Long Phi Ly nhíu mày, “Sao rồi?”

“Hỏng rồi, đồ đạc của ta đâu rồi?” Tuyền Cơ vội la lên, “Có phải cái hộp nhỏ còn để ở Đào Nguyên thôn hay không?”

“Trước khi rời khỏi quận Đào Nguyên, ta đã phái người đến đó lấy toàn bộ đồ đạc về rồi, chờ thân mình nàng nghỉ ngơi cho khỏe thì ta sẽ đưa cho nàng.” Long Phi Ly thản nhiên nói, sau này còn phải điều tra rõ xem trong đó cất giấu cái gì, đương nhiên điều này không thể để cho nàng biết.

Lúc này Tuyền Cơ mới hết lo lắng gật đầu, cười hì hì hôn lên môi hắn một cái, Long Phi Ly thấy Tuyền Cơ mặt mày hớn hở, bộ dáng yêu kiều thì trong lòng không khỏi hơi hơi rung động, lại nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: “A Ly, ngươi ở trong này với ta, vị cô nương kia không buồn sao?”

“Nàng có phải là phi tử của ngươi hay không vậy? Ngươi có bao nhiêu phi tử…”

Thanh âm của nàng rầu rĩ, Long Phi Ly trong lòng căng thẳng, ôm chặt nàng nói: “Nàng không là của ta phi tử, nàng là —— ”

“Tẩu tẩu, tẩu tẩu, sao tẩu còn chưa tỉnh lại vậy? Thức dậy đi chơi cùng Ngọc Trí đi.” Giọng nói sôi nổi, có người nào đó đẩy cửa vào lại ngạc nhiên nói: “Ủa, Cửu ca, huynh cũng ở trong này à?”

Nàng thấy Tuyền Cơ ngồi ở trên đùi Long Phi Ly, thần thái hai người thân mật thì đỏ mặt lên, “Có phải Ngọc Trí đã quấy rầy các người hay không a?”

Khuôn mặt Tuyền Cơ trong phút chốc nóng lên, liền muốn đứng dậy tránh khỏi người Long Phi Ly, Long Phi Ly tức giận mắng Ngọc Trí: “Tuổi cũng đã lớn tại sao càng ngày càng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa vậy? Đi ra ngoài!”

Ngọc Trí ủy khuất quyệt quyệt miệng, Tuyền Cơ nói với Long Phi Ly: “Ngươi mắng nàng ta làm gì?”

Nàng mặc dù không nhớ ra nổi Ngọc Trí nhưng theo trực giác thì rất thích nàng ta.

Ngọc Trí thấy Tuyền Cơ che chở nàng thì cũng to gan chớp mắt ngó Long Phi Ly, đột nhiên vỗ đầu, nói: “Cửu ca, vừa rồi ta gặp Như Ý tỷ tỷ ở trong vườn, Ngọc Trí thấy cô ấy cầm một chén mì có vẻ ngon lành lắm bèn hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói đếnn thư phòng tìm huynh, có phải là muốn đem đến cho huynh ăn hay không vậy nhỉ?”

Nàng nói xong lại tự mình liếc nhìn cái bàn một cái, “Mì đâu? Đúng rồi, nơi này không phải thư phòng.”

Mì? Chẳng lẽ hôm nay là… sắc mặt Long Phi Ly khẽ biến đổi.

Tuyền Cơ liếc nhìn Long Phi Ly một cái, cắn môi cúi đầu… Như Ý, chính là cô nương ở ở trong tiệm thuốc hôm đó sao? Vừa rồi hình như hắn nói đó không phải là phi tử của hắn, nhưng mà thần sắc của hắn …

“Ngọc Trí, ngươi ở trong này cùng tẩu tẩu của ngươi, nói chuyện với nàng cho nàng đỡ buồn, trước khi trẫm trở về ngươi không được phép rời đi, có hiểu được không?”

Tuyền Cơ ngẩn ra, Long Phi Ly đã buông nàng ra, đứng lên dặn dò Ngọc Trí.

Ngọc Trí gật gật đầu, lại lăng lăng nói: “Cửu ca, ngươi muốn đi tìm Như Ý tỷ tỷ à?”

Long Phi Ly không trả lời nàng, vỗ vỗ mặt Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Ta đi một lát sẽ trở lại, nàng chờ ta, chúng ta cùng nhau ăn tối. Ta cũng có một số việc nói với nàng.”

Hắn muốn đi tìm vị Như Ý cô nương kia sao? Tuyền Cơ trong lòng nghẹn lại, thản nhiên nói: “Được.”

Lúc đi ra ngoài Long Phi Ly liếc nhìn Ngọc Trí một cái, rõ ràng có ý cảnh cáo, sau khi Ngọc Trí cả kinh mới giật mình phát hiện chính mình đang làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Trước kia nàng không biết quan hệ giữa Như Ý cùng Long Phi Ly, nhưng sau chuyện ở Dư phủ thì làm sao nàng lại còn không rõ? Sau đó Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang đều từng nói cho nàng biết việc này tuyệt đối không thể truyền ra trong cung, bằng không đối với Long Phi Ly cùng Như Ý đều rất bất lợi. Chuyện trong cung tuy rằng nàng cũng không hiểu hết toàn bộ nhưng quan hệ lợi hại giữa Thái Hậu và hoàng đế nàng vẫn mơ hồ hiểu được.

Như thế nào nàng lại ngốc đến mức nhắc đến chuyện của Như Ý ở trước mặt của Tuyền Cơ chứ? Cho dù nàng quen biết Như Ý sớm hơn nhưng ở trong lòng nàng, nàng càng thích Tuyền Cơ hơn rất nhiều. Hiện tại… thật rắc rối !

Nàng dậm chân một cái chạy đến trước mặt Tuyền Cơ thử gọi một tiếng, “Tẩu tẩu?”

Tuyền Cơ cười cười, kéo nàng ngồi xuống, nói: “Ngươi là muội muội của hắn ư?”

Lúc này Ngọc Trí mới nhớ ra là Long Phi Ly có đề cập đến việc Tuyền Cơ bị mất trí, nàng sụt sịt mũi nắm lấy tay Tuyền Cơ.

Hai người nói chuyện một lát, Tuyền Cơ đột nhiên nói: “Ngọc Trí, mấy ngày nay ta chưa ăn gì nên hơi đói, muội có thể đi lấy chút đồ ăn mang đến cho ta hay không?”

Ngọc Trí không nghi ngờ gì, nói “Được! Tẩu chờ chút! Hạ Tang rất biết nấu ăn, ta đi tìm hắn!”

******

Tuyền Cơ thấy Ngọc Trí đã đi xa mới xuống giường, ánh mắt vô tình nhìn đến cái giá treo quần áo ở cạnh giường thì thấy có áo khoác ngoài treo trên giá, tựa hồ ban đêm Long Phi Ly ngủ lại ở trong này. Phía dưới cái giá có một cái bọc nhỏ.

Nàng hơi hơi tò mò, vừa mở ra thì thấy đúng là cái hộp nhỏ của nàng và một quyển sổ con, ngoài ra còn một tấm bản đồ. Không hiểu rõ là vì sao nhưng nàng vẫn lấy cái hộp nhỏ cùng quyển sổ con ra nhét vào trong lòng rồi khoác áo choàng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.