Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 235: Giá trị liên thành



Vừa qua khỏi hành lang này chính là hoa viên. Một vài bông hoa vừa hé nở nhẹ nhàng thướt tha khẽ lung lay.

Bởi vì hắn muốn gặp Như Ý cho nên kêu Ngọc Trí ở bên cạnh trông chừng nàng sao? Tuyền Cơ cười, không, nàng không cần người khác trông chừng, nàng tình nguyện đi ra ngoài một lát.

Trong vườn có người ư?

Bóng dáng một người yên lặng ngồi trên ghế đá … Là Như Ý? Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? Nàng giật mình đứng lại, theo bản năng nàng xoay người tránh đi chỗ khác.

“Nương nương.”

Một giọng nói dịu dàng trong trẻo từ phía sau lưng truyền đến.

Như Ý đã phát hiện ra nàng, nàng cũng không tiện cứ như vậy mà rời khỏi nên đành xoay người lại cười với Như Ý.

“Nương nương, lại đây cùng nhau ngồi có được không?” Như Ý đứng lên, thần sắc tha thiết.

Tuyền Cơ do dự một lúc mới gật gật đầu.

Hai người ngồi xuống, trái tim Tuyền Cơ lại đột nhiên nặng trĩu. Như Ý ngồi ở trên bàn đá, trong tay đang nắm một vật gì đó ——

“Đây là ——” nàng nhịn không được mở miệng hỏi, bàn tay nàng đặt ở trên đầu gối trở nên run rẩy.

Như Ý nhìn cây lược nhỏ bằng gỗ trên tay, ánh mắt khẽ bối rối, nói: “Nương nương, người đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay là sinh nhật của nô tỳ nên Hoàng Thượng mới tặng lễ vật cho ta.”

“Lễ vật?” Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn cây lược gỗ nhỏ kia, rốt cuộc loại lược này hắn đã làm mấy cây, nữ nhân trong cung mỗi người đều có một cây sao?

Giống bị nước đá dội vào trong tim, nàng cảm thấy thật lạnh lẽo.

Nguyện một lòng, bạch thủ phi ly.*

* : nguyện một lòng nắm tay nhau đến lúc bạc đầu, suốt đời không chia lìa nhau

Nàng vốn nghĩ rằng cây lược này chỉ có thể tặng cho một người, nhưng hóa ra là nàng đã nhầm rồi. Những lời này cứ quanh quẩn trong lòng nàng.

Như Ý thấy sắc mặt Tuyền Cơ tái nhợt thì nghĩ rằng Tuyền Cơ mất hứng, trong lòng đau khổ nhưng cũng không khỏi hơi bực bội, ngay cả một cây lược mà Niên phi cũng muốn để ý sao? Không thời khắc nào nàng dám quên ân cứu mạng của nàng ta, điều Ôn Như Ý nàng muốn chẳng qua chỉ là có thể được ở bên cạnh hoàng đế thôi.

Không đúng, đây rõ ràng là cây lược hắn muốn tặng cho nàng mà! Mặt trên còn dính một vết máu nhỏ đã khô lại. Hắn thay đổi ý định, không muốn đưa lại cho nàng thêm một lần nữa sao? Hay là Như Ý kỳ thật mới là người hắn muốn tặng. Đêm đó chẳng qua là vì hắn nhất thời hồ đồ thôi? Tuyền Cơ đau khổ cười, thấp giọng hỏi nói: “Như Ý cô nương, đây thật sự là vật hắn tặng cho cô sao?”

‘Nàng ta đang nghi ngờ ư? Chẳng lẽ Ôn Như Ý mình lại không xứng đáng nhận được một thứ lễ vật của hắn?’ Như Ý cười tự giễu, xiết chặt cây lược, nói: “Đúng vậy. Nương nương, người không cần để ý, nếu là sinh nhật của người, hắn nhất định sẽ tặng lễ vật càng trân quý hơn. Lần trước ở trong cung, chỉ là nhàn hạ mà hắn cũng ban cho người rất nhiều trân phẩm trong cung, trong đó có vật nào không phải là vô giá đâu? Cho nên sinh nhật của người, hắn nhất định —— ”

Tuyền Cơ ngắm cây lược, tay đã nắm chặt lại nhưng vẫn run run, nhẹ giọng cắt lời nàng, “Như Ý cô nương, đồ vật vô giá cuối cùng cũng phải có một cái giá nhưng có một số thứ vĩnh viễn cũng không thể dùng giá trị mà xem xét.”

“Nguyện một lòng, bạch thủ phi ly.”

Như Ý ngẩn ra, nhìn về phía hàng chữ nhỏ trên cây lược, nhắm chặt mắt lại thấp giọng nói: “Không thể dùng giá trị mà xem xét… lời của nương nương Như Ý xin thụ giáo.”

“Trên người ta cũng không có tiền, không có vật gì có thể tặng cho cô.” Nàng cúi thấp đầu sợ để cho Như Ý nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của nàng, Tuyền Cơ hung hăng nhéo chính mình một chút, đó là lựa chọn của hắn có thể nào hận cô ấy được chứ, nàng thấp giọng nói: “Chúc sinh nhật vui vẻ.”

Như Ý quan sát sắc mặt lời nói của nàng thấy thanh âm Tuyền Cơ nghẹn ngào thì cảm thấy không đành lòng bèn cầm tay nàng nói: “Nương nương, về sau chúng ta hãy đối xử với nhau thật tốt có được không? Người có ân lớn với Như Ý, Như Ý…”

“Cô nương.” Đột nhiên có người đến gần.

Hai người ngẩn ra, đó là một tử vệ. Hắn đi đến trước mặt hai người cúi chào rồi lại cung kính nói với Như Ý: “Hoàng Thượng và Vương gia bày tiểu yến ở hậu viện, xin mời cô nương đi qua hội tụ.”

Như Ý trong lòng vui sướng, cái ngày hai người gặp lại thì Tuyền Cơ té xỉu, hắn từng nói với nàng hắn sai tử vệ đưa nàng hồi cung, nàng xuất cung đã nhiều ngày nếu làm cho Thái Hậu nghi ngờ thì tình cảnh của nàng sẽ trở nên nguy hiểm.

Nàng nói với hắn sẽ không sao đâu, nàng đã phái tử vệ truyền tin cho Cát Tường, nhờ Cát Tường chuyển lời đến Thái Hậu rằng nàng bị bệnh nhẹ, đến biệt viện ở ngoại thành tĩnh dưỡng vài ngày, biệt viện đó là Thái Hậu ban tặng cho nàng, nàng lại cho tử vệ cải trang thành nàng ở trong biệt viện đó.

Nàng nói với hắn sinh nhật của nàng sắp đến, nàng còn muốn ở bên hắn vài hôm nữa. Sinh nhật của cả hai người rất sát nhau, nàng trước, hắn sau, mọi năm đều là cùng nhau trải qua ngày sinh nhật.

Hắn đáp ứng nàng.

Thương thế trên người hắn còn khá nặng nhưng hắn vẫn quyết đoán quyết định lập tức đi ngay đến quận Yên Hà.

Tuyền Cơ vẫn mê man, hắn liền mua mấy chiếc xe ngựa khác khiến cho mọi người chia nhau ra mà ngồi, hắn cùng với Tuyền Cơ một mình một chiếc.

Trên đường đi, lúc nghỉ ngơi gặp hồ nước thì hắn tự mình lấy nước rồi lặng lẽ trở về xe ngựa, hắn tự mình… lau người cho Tuyền Cơ sao?

Nàng cứ suy nghĩ mãi, Tuyền Cơ vẫn ngủ say vậy hắn một mình ở trong xe ngựa sẽ làm gì? Hắn cứ trông chừng nàng như vậy, ngồi yên một tiếng động sao?

Trên vách núi đen hắn nguyện vì nàng chặt một cánh tay nhưng lại nhảy theo Tuyền xuống biển sâu. Tuy biết hắn võ công cực cao, nàng vẫn lo lắng cho an nguy của hắn, hắn mất tích mấy ngày, mỗi ngày nỗi sợ hãi đều giống như sợi tơ quấn chặt lấy thân thể của nàng, chặt đến nỗi nàng sắp không thở nổi, nếu lúc ấy nàng tự vẫn thì có lẽ hắn sẽ không gặp tình trạng nguy hiểm như vậy, nhưng mà nàng không nỡ xa hắn…

Nàng nghĩ hắn muốn báo đáp ân tình của Tuyền Cơ, nhưng không lẽ bởi vì vậy mà hắn giận nàng sao?

May mắn là có cây lược gỗ nhỏ này nói cho nàng…trái tim của hắn.

“Nương nương, chúng ta cùng đi đi.” Như Ý cầm hai tay Tuyền Cơ, khẩn thiết nói.

Tuyền Cơ lắc đầu, gắng sức nặn ra một nụ cười, “Cô đi đi, ta còn định ngồi ở đây một chút, nhanh lên đừng để hắn phải đợi.”

Như Ý thấy tâm ý nàng kiên quyết nên không muốn miễn cưỡng nàng, hạ thấp người vén áo thi lễ rồi rời đi.

Hoa nở rất đẹp, cũng có một vài cánh hoa rơi xuống đất, lẫn giữa mấy đóa hoa trên bàn đá có mấy hòn đá nhỏ sắc cạnh bén, Tuyền Cơ tiện tay nhặt lấy hai viên đá chơi trò tung hứng.

Một viên đá nhỏ rơi xuống khiến nàng chụp hụt, nàng luýnh quýnh khiến ngón tay bị đâm chảy máu. Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn máu tươi rơi xuống giữa bàn nhuộm đỏ cánh hoa trông thật thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.