Thanh Loan quát một tiếng, “Còn có người không nói đạo lý như vậy nữa à? Nói gì thì bổn cô nương cũng phải lấy lại sương phòng này hết!”
Nàng nhấc váy đi lên lầu hai.
Bạch Chiến Phong cùng Nhan Thư Vọng nhìn nhau cười, hai người một người thì tính tình đạm bạc, một người thì tao nhã, thật sự không cần nhất định phải lấy sương phòng kia nhưng mà tên nóng nảy kia ra tay đánh người khác bị thương thì việc này cũng không thể ngồi xem.
Ngũ Tứ nói thầm nói: “Nếu vị cô nãi nãi này sinh ra là thân nam nhi thì sẽ có khối người chết.”
Thanh Loan quay đầu lại mắng: “Ngũ Tứ, đừng tưởng rằng bổn cô nương không nghe thấy ngươi đang nói gì nha, nam tử hả, ta không cần làm nam tử —— ”
Nàng nói xong lặng lẽ liếc nhìn Phong Chiến Bách một cái, mặt đỏ lên, Nhan Thư Vọng cười to, vỗ vỗ bả vai Phong Chiến Bách.
Bạch Chiến Phong cười nhẹ, hắn hiểu tâm ý của Thanh Loan, cha mẹ cũng rất thích nàng, chỉ là hắn đối với nàng, chỉ có tình cảm huynh muội, hơn nữa… theo bản năng hắn sờ sờ một bên ngực. (editor: không biết là chàng sờ vào chỗ bị thương lần trước hay là sờ bên trái tim đang tan vỡ nhỉ ?)
Mấy người lên tới trên lầu, Thanh Loan cũng không nói gì mà trực tiếp xốc màn che đi vào ngay. Chỉ thấy một bàn có sáu người ngồi, đều mặc đồ màu đen, điều kỳ quái là một người trong đó trên đầu còn đội nón tre* có gắn khăn sa màu đen, che khuất toàn bộ khuôn mặt.
* : nguyên văn cv là trúc lạp tử
Thanh Loan cười lạnh, “Ta còn tưởng là người nào? Thì ra là một bọn người quái dị.”
Ngồi trong phòng đúng là bọn người Mộ Dung Phái, mọi người đang chuẩn bị dùng bữa, Mộ Dung Lâm cũng không dùng khăn che mặt. Nên biết nữ tử đều rất yêu quý dung mạo, nàng vừa nghe vậy thì giận tím mặt, bàn tay đập một cái, một chén trà nóng trên bàn đã hất về hướng Thanh Loan.
Thanh Loan bĩu môi, thân hình lóe lên tránh né.
“Chút tài mọn, chỉ thường thôi ——” nàng chưa nói dứt thì bỗng thét lên một tiếng thét chói tai, chỉ thấy một chén trà nóng bỏng khác đã hắt lại đây, đúng là do Mộ Dung Phái ra tay, vừa rồi chẳng qua là một mưu kế dương đông kích tây nho nhỏ.
Đám người Mộ Dung thị cười to, việc đó chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mắt thấy Thanh Loan muốn tránh cũng không thể tránh, đột nhiên một cỗ chưởng phong ập đến, thấy cũng không lợi hại nhưng lại vừa đủ để bức toàn bộ nước trà bay ngược trở lại, Mộ Dung Lâm rùng mình, lập tức lắc mình tránh đi, nước trà hất lên người của người đang đội nón tre.
Bị nước nóng hắt vào người nhưng người nọ lại không hề rên một tiếng. Bạch Chiến Phong hơi hơi nhíu mày.
Mộ Dung Phái cả kinh, tổ tông dòng họ Mộ Dung là người Tiên Nghiên đài, về sau vì tham luyến chốn hồng trần phồn hoa nên rời khỏi Tiên Nghiên đài, cuối cùng võ công cải biến chưa thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Nhưng dựa vào võ học căn bản của Tiên Nghiên đài thì từ khi hắn hành tẩu tam phương tứ phía tới nay thì trừ Long Phi Ly ra hắn vẫn chưa từng gặp địch thủ, không ngờ nơi này lại có người võ công cao cường như thế.
Bên kia, Mộ Dung Lâm đã thay đổi sắc mặt, vừa sợ vừa nghi hoặc đánh giá nam tử áo trắng vừa ra tay.
Người này đúng là Bạch Chiến Phong. Hắn vốn không định gây chuyện, nhưng thấy đối phương ra tay nặng thì không khỏi hơi tức giận, nước trà nóng bỏng lại bị hất mạnh về phía gương mặt của Thanh Loan, nếu trúng một chút sợ là Thanh Loan phải bị phỏng nặng.
Huynh muội Mộ Dung thị là người có thù tất báo, vẫy tay một cái gọi mấy tên thủ hạ, hai người ánh mắt nhìn nhau, bàn tay đã đặt lên trên chuôi kiếm.
Gương mặt của Thanh Loan đỏ bừng lên cả giận nói: “Chẳng lẽ chúng ta sợ các ngươi sao?”
Bạch Chiến Phong thản nhiên liếc nhìn đối phương một cái, đột nhiên hướng bên cạnh Nhan Thư Vọng nói: “Người đội nón tre kia bị người ta điểm huyệt câm, Thư Vọng, ngươi đi qua đó giải huyệt đi.”
“Ai cho ngươi xen vào?” Mộ Dung Phái cười lạnh, kiếm đâm về phía Bạch Chiến Phong một nhát, Bạch Chiến Phong mỉm cười, tay áo phát nhẹ đẩy Thanh Loan ra.
Thân ảnh của hắn xuyên qua giữa ở mọi người, hóa giải toàn bộ chiêu số của huynh muội Mộ Dung thị và ba tên hắc y nhân, khiến cho Nhan Thư Vọng có thể giải huyệt cho người đội nón tre kỳ quái kia.
Tay vừa phất ngang qua nón tre trên đầu của người đó, Nhan Thư Vọng rùng mình, đó là một… Nữ tử ư?
Nàng lại chợt kêu lên một tiếng lanh lảnh, gương mặt kiều diễm hoảng sợ thất sắc, “Quỷ!”
Nón rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh, là một nữ tử, nhưng dung mạo sao lại thế này được?
Hai bên má nhìn thấy có vết đao rạch ghê người, mà điều khiến người khác sợ hãi nhất là trên mặt nàng ta lại nổi hoa văn chằng chịt, hoa văn này lại rất giống một loại dây leo, khiến cho gương mặt của nàng ta tựa như bị hoa cỏ bò uốn lượn ở trên mặt!
Nhan Thư Vọng cũng lắp bắp kinh hãi, ngay cả Bạch Chiến Phong đang đánh nhau kịch liệt cũng xoay người lại liếc nhìn một cái.
“Lâm Thịnh.”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng nghẹn ngào khiến Bạch Chiến Phong đại chấn, song kiếm của Mộ Dung Phái, Mộ Dung Lâm đã đâm đến trước ngực nhưng suýt chút nữa hắn đã quên tránh đi, có lẽ đây quả thật là thời khắc hỗn loạn nhất trong cuộc đời của hắn.
Người ngày đêm tưởng niệm cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt, cũng không có nói gì khác, thậm chí đó cũng không phải tên họ của hắn… Nếu chỉ như lần đầu gặp…
Khi mới gặp nhau, ở giữa trăm ngàn người nàng cũng gọi hắn như thế này, ở trong đám người nhẹ nhàng gọi hắn.
Hắn giao chiến cùng với mấy người này, mặc dù đối phương hành vi ác độc, nhưng rốt cuộc là bình thủy tương phùng, hắn không muốn đả thương người, vì vậy vẫn chưa dùng hết toàn lực, lúc này sau khi liếc thấy Tuyền Cơ hắn thầm nghĩ chạy nhanh đến bên cạnh nàng, thầm nghĩ đi qua xem nàng.
Chưởng lực của hắn xuất ra, lần này dùng hết mười thành nội lực chưởng phong khắp nơi, đám người Mộ Dung Phái chỉ cảm thấy một áp lực hung mãnh tiến đến, tất cả đều bị bức phải lùi lại.
Áo trắng chớp lên, Bạch Chiến Phong đã đến trước mặt Tuyền Cơ.
Hắn kinh ngạc nhìn gương mặt của nàng, ở bên cạnh Nhan Thư Vọng cùng Thanh Loan nhìn thấy đều chấn động, Bạch Chiến Phong tính tình cực kỳ đạm mạc, ba người tương giao hai mươi năm chưa từng nhìn thấy thời khắc hắn tỏ ra cuồng loạn phẫn nộ như vậy.