Nghe thấy hắn hỏi, Tuyền Cơ nghiên đầu tựa hồ đang cố gắng nhớ lại cái gì đó, cuối cùng lại sợ hãi lắc đầu mờ mịt nói: “Ta không biết…”
Trong tay áo bàn tay đã phải nắm chặt hết mức mới có thể ức chế ngăn cản chính mình không ôm nàng vào trong lòng?
Bạch Chiến Phong nhẹ nhàng cười, tức giận cùng đau lòng cũng đã dâng lên tới tận cổ họng, hắn định an ủi dỗ dành nàng một câu nhưng yết hầu chấn động, nói không thành tiếng.
Sau lưng, Ngũ Tứ kêu to, “Thư Vọng thiếu gia, Thanh Loan tiểu thư, còn không mau đến đây giúp đỡ?”
Đúng là đám người Mộ Dung Phái đều hướng về phía Bạch Chiến Phong mà tấn công, nãy giờ vì biết thiếu gia nhà mình võ công lợi hại nên Ngũ Tứ vẫn đứng ở cửa làm người qua đường Giáp, lúc này vội vàng chạy qua tiếp nhận công kích, tình hình đã cực kỳ nguy hiểm.
Nhan Thư Vọng rùng mình kêu Thanh Loan, Thanh Loan lên tiếng trả lời, cắn môi liếc nhìn Bạch Chiến Phong một cái… trong lòng hơi hơi bất an, biểu ca cùng nữ tử bị hủy dung mạo này quen biết nhau sao?
Nhất định là chính mình đa tâm, nàng ta xấu xí như vậy, biểu ca làm sao có khúc mắc gì với nàng ta được chứ?
“Ngươi là Lâm Thịnh à?” Tuyền Cơ sợ hãi nhìn Bạch Chiến Phong, vừa sợ vừa run run lùi lại.
Trước mắt hiện lên bóng người mờ mờ đi tới, tay chân bị giữ chặt, nàng liều mạng lắc đầu phản kháng, liều mạng gọi tên một người nhưng mà vô dụng… Nàng bị buộc phải mở miệng ra, mùi thuốc đắng nghét cay gắt mũi miệng, sống dao lạnh như băng nhẹ nhàng rạch ở trên mặt của nàng…
“A ——” nàng ôm đầu ngồi thụp xuống, giọng khàn khàn: “Đừng mà, đừng mà, đau quá, không cần, long… Ngươi tên là gì, ta nhớ không được, cứu ta, đừng đi uống rượu, ta đau quá, vì sao ngươi không tới cứu ta?”
Bọn chúng đã làm gì với nàng! Vị phu quân của nàng đâu?
Bạch Chiến Phong nắm chặt tay lại, trong lòng rất đau, cắn chặt răng nhưng rốt cục cũng không kiềm chế được, vội tiến lên ôm nữ tử đang co rúm lại kia vào trong lòng.
Thân thể của nàng vẫn run rẩy ở trong lòng hắn.
“Lâm Thịnh, ngươi là Lâm Thịnh ư?” Nàng đột nhiên ló đầu ra, hỏi thật cẩn thận.
Ở trên đường phố trong kinh thành, lời nói giọng cười thản nhiên như vậy, lanh lợi thông minh như vậy. Nàng cười hi hi gọi hắn là đại ca.
Hiện tại, nhìn ánh mắt thất thần của nàng, hắn biết rõ nàng đã quên hắn, thần trí của nàng đã thác loạn.
Có lẽ nên nói là nàng đã điên rồi.
Hắn không biết Lâm Thịnh là ai, có lẽ là một người có dung mạo cực kỳ giống hắn, là một người rất quan trọng với nàng, hắn cũng không cần biết Lâm Thịnh là ai, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng mà miệng nàng sẽ không bao giờ cười như trước nữa rồi.
Đời người nếu thật sự có thể quay trở lại lúc ban đầu gặp gỡ, nếu nàng còn có thể vui vẻ tươi tắn giống khi đó vậy thì hắn tình nguyện không hề gặp nàng.
“Tuyền đệ, ” hắn nhẹ nhàng vỗ về thân hình run run của nàng, hắn vẫn gọi nàng giống như lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì kỳ thật hắn còn không biết danh tính của nàng, căn bản là hắn cũng không cần biết danh tính của nàng.
Nàng là nàng, sẽ không bởi vì một cái tên thay đổi mà thay đổi.
Tuyền Cơ lăng lăng nhìn nụ cười tinh khiết như hoa lê của nam tử.
Hai mươi ba năm qua, lần đầu tiên nếm được hương vị mặn đắng mà mọi người thường nói đến. Bạch Chiến Phong cười cười, dùng nụ cười che khuất khóe mắt hơi ướt át, ôn nhu nói: “Tuyền đệ, ngươi chờ chút, đại ca giúp ngươi giết chết bọn người xấu này, sau đó sẽ đưa trở về kinh thành tìm phu quân của ngươi, được không?”
“Phu quân, phu quân là cái gì?” Tuyền Cơ ngơ ngác hỏi, “Trở về? Trở về làm cái gì, trong lòng hắn không phải là ta mà.”
Hai người đã giao thủ, hắn biết võ công của nam nhân kia.
Tốt lắm, chẳng trách để mặc cho thê tử bị người ta bắt nạt, thương tổn. Hóa ra hắn chưa từng để nàng ở trong lòng.
Bạch Chiến Phong ôm chặt người trong lòng, ánh mắt hiển nhiên cũng đã trở nên lạnh lùng u ám, xơ xác tiêu điều.
Quần áo trước ngực lại đột nhiên bị một lực níu nho nhỏ, hắn cúi xuống xoa đầu của nàng, nghe nàng cúi đầu lẩm nhẩm.
“Lâm Thịnh, ngươi có thể giúp ta cướp hạt châu lại hay không?”
“Hạt châu nào?” Bạch Chiến Phong nao nao.
Tuyền Cơ lại nghĩ rằng hắn không muốn giúp nàng bèn thật cẩn thận giải thích cho hắn, “Ta không có cái gì hết, cây lược nhỏ cũng không có, hạt châu là bảo vật của ta, ta chỉ có nó thôi, Lâm Thịnh, ngươi giúp ta được không?”
Kỳ thật, đúng như Bạch Chiến Phong phỏng đoán, lúc này đầu óc Tuyền Cơ tựa như tờ giấy trắng, thậm chí, ký ức mới nhất nàng cũng đã không nhớ được.
Khi lưỡi đao rạch từng nhát lên mặt, máu tươi ồ ạt chảy dọc theo cổ thành dòng, đầu nàng mặt nàng đau đến mức giống như bị người ta băm vằm xé rách, nhưng mặc cho nàng kêu như thế nào cũng không có ai đến.
Không có ai đến.
Hình ảnh vốn đã mờ nhạt bị từng nhát từng nhát đao đau đớn moi sạch hầu như không còn lại gì.
Rốt cục thứ nàng có thể nhớ rõ chẳng qua chỉ là: một nữ tử tú lệ cầm lược, lúm đồng tiền nhợt nhạt hạnh phúc, một giọng nói, Hoàng Thượng bày tiểu yến ở hậu viện, xin mời cô nương đi qua hội tụ.
Còn nữa, có người đem hạt châu đeo lên tay nàng, khi da thịt hai người chạm nhau một chút ấm áp thoáng xuất hiện.
Nàng tựa hồ nhớ rõ người kia có nói, bởi vì đó là bảo vật cho nên đưa cho nàng.
Nhưng người kia là ai, nàng rốt cuộc không nhớ được.
Nàng chỉ có hạt châu này.
“Nam nhân muốn cướp hạt châu của ta, ta có bảo vệ nó nhưng mà ta đánh không lại hắn, Lâm Thịnh, ta không có cách nào…” Nàng nói vừa nhanh vừa vội, đột nhiên vén cao ống tay áo cho Bạch Chiến Phong xem.
Vết máu trên cánh tay kia… tức giận cùng phẫn hận trong lồng ngực nhất thời vỡ òa, Bạch Chiến Phong lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phái thì thấy trên cổ tay của hắn có một hạt châu rạng rỡ chiếu sáng.
Đây là hạt châu hắn tặng cho nàng lúc ở trong phòng của Thúy Nhi! Thì ra hạt châu nàng nói là vật này? Đằng sau sự giận dữ là cảm xúc mừng rỡ mãnh liệt, Bạch Chiến Phong chỉ cảm thấy cảm xúc kia đã không có cách nào ức chế được nữa, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tuyền Cơ, gấp gáp nói: “Chờ ta.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn lắc mình gia nhập trận đánh.
Đám người Nhan Thư Vọng vốn đã ở vào thế bại trận, Bạch Chiến Phong vừa đến thì tình thế lập tức đổi ngược.