Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 241: Bên nhau trăm năm



Đối với người ngoài xưng là họ Phong, trên thực tế, theo gia phả từ trên xuống dưới thì Phong gia lão gia họ Bạch, tên là Chiến Chỉ, phu nhân là Khang Ninh.

Giờ phút này, hai người đang ở đại sảnh uống trà nói chuyện, đột nhiên, nữ tỳ tên Xảo nhi vẻ mặt kinh hoàng thất thố vọt vào nói: “Lão gia, phu nhân, không tốt, không tốt.”

Đại nương Dung Thẩm Nhi bên cạnh Khang Ninh mắng: “Xem tiểu nha đầu hồ ngôn loạn ngữ kìa!”

Khang Ninh cười nói: “Xảo nhi, phu nhân cùng lão gia rất rốt.”

Trừ quản gia Thạch Thúc cùng Dung Thẩm Nhi ra thì mấy nha đầu người hầu trong phòng đều nở nụ cười.

Xảo nhi ủy khuất mếu mếu miệng.

Bạch Chiến Chỉ nhìn mọi người liếc mắt một cái, mọi người lập tức an tĩnh lại. Lão gia làm người mặc dù khoan hồng độ lượng, nhưng tính tình lại rất nghiêm túc, nô bộc Phong phủ không thể không sợ.

“Xảo nhi, có chuyện gì?”

“Bẩm lão gia, phu nhân, thiếu gia người… Người dẫn một cô nương về phủ, không phải, là cõng một cô nương trở về.”

Đừng nói là Xảo nhi sắc mặt kinh ngạc sắc mà mọi người trong đại sảnh nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi.

Bạch Chiến Chỉ cùng Khang Ninh liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng ngạc nhiên.

“Cha, nương.”

Thanh âm này. . . . Khéo nhi hoảng sợ, tại sao thiếu gia xuất hiện a? Nàng le lưỡi, vội lùi sang một bên, cùng với một đám nô bộc, ánh mắt mở to nhìn về phía thiếu gia và cô nương mà thiếu gia đưa về.

Tầm mắt xẹt qua hai bàn tay đang nắm lấy tay nhau của Bạch Chiến Phong và nữ tử che khăn đen sau lưng hắn, Khang Ninh chấn động, nói: “Chiến nhi, vị cô nương này là ai?”

Bạch Chiến Phong nhìn Khang Ninh vuốt cằm, lại dặn dò: “Thạch thúc, dì Dung lưu lại, những người khác đều lui xuống đi.”

Mọi người đang lòng nóng như lửa đốt chờ xem dung mạo cô nương kia, lúc này nghe thiếu gia phân phó đều rất thất vọng nhưng cũng đành phải nhanh nhẹn lui xuống.

“Chiến nhi?” Bạch Chiến Chỉ khẽ nhíu mày.

Bạch Chiến Phong cười cười, kéo Tuyền Cơ đang tránh ở sau lưng hắn ra trước mặt, nói: “Tuyền đệ, người ngồi phía trên chính là cha mẹ của đại ca, để cho họ nhìn xem ngươi được không?”

Trừ Bạch Chiến Phong ra thì Tuyền Cơ đều rất sợ hãi những người khác, nàng sợ hãi nói: “Lâm Thịnh…”

“Mẫu thân đại ca là đại phu rất giỏi, ngươi để cho nàng xem xem, nàng mới có thể nghĩ cách chữa trị ngươi.”

“Lâm Thịnh, ta bị bệnh sao? Vì sao phải chữa bệnh?”

“Ừm, trên mặt ngươi không phải rất đau sao? Thì đúng là bị bệnh, ngươi cũng không muốn bị đau hoài có phải hay không?”

Tuyền Cơ gật gật đầu, kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Chỉ có thể nhìn xem thôi nha, bọn người ác độc kia nói ta là người quái dị, bọn họ cười ta mắng ta, ta sợ hãi lắm, bọn họ nói không thể để cho người khác thấy ta, sau đó lại bảo ta mang cái này, đội cái này, bọn họ mới không mắng ta.”

Bạch Chiến Phong vừa đau lòng vừa giận, nắm chặt tay Tuyền Cơ, “Tuyền đệ đừng sợ, đại ca sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi nữa, ta nhất định sẽ thay ngươi báo thù này.”

Tuyền Cơ cái hiểu cái không gật gật đầu, “Lâm Thịnh, vậy sau khi xem xong, ngươi dẫn ta đi được không, ta chỉ muốn ở một chỗ cùng ngươi thôi.”

“Được!”

Lời nói của Bạch Chiến Phong đừng nói là Khang Ninh mà ngay cả người trầm ổn thư thái như Bạch Chiến Chỉ cũng khiếp sợ không thôi.

Theo thần thái ngôn ngữ của Bạch Chiến Phong thì thấy dường như đối phương chính là nữ tử mà hắn yêu. Nhưng mà nữ tử này trên mặt có tật và điều khiến người ta giật mình nhất tựa hồ nàng là một người khờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.