Mở bừng mắt, tay sờ soạng bên cạnh, lại trống không.
“Hoàng thượng”, có người bước nhanh tới.
Long Phi Ly hơi nhíu mắt, người bên cạnh giường hắn là Hạ tang, hắn đang muốn lau mồ hôi cho Long Phi Ly, Long Phi Ly đã cầm chặt tay hắn, cắn răng: ” Vì sao trẫm còn ở đây?”
Tỉnh lại hắn vẫn đang ở biệt viện trên trấn Tùng Phong ở quận Yên Hà!
Hạ Tang cười khổ, mọi người thay phiên nhau hầu hạ hoàng thượng, vì sao hoàng thượng lại tỉnh lại trong khi hắn hầu hại chứ? Long Phi Ly lúc này đang tức giận, ai cũng không dám động tới, hắn kiên trì nói: “Hoàng thượng, ngày đó sau khi người phái người đưa Như Ý cô cô về thì liền cưỡi ngựa đuổi theo nương nương, tức giận công tâm, miệng vết thương nứt ra, chảy rất nhiều máu, người không chống đỡ nổi mà ngã xuống ngựa —— ”
Long Phi Ly nhắm mắt lại, lúc này hắn mới bình tĩnh lại, hiện tại, hắn không thể gấp, không thể bấn loạn, càng không thể lại gục ngã xuống.
Nhưng thật sự là vừa nghĩ tới nàng còn trong tay những người đó, sự bình tĩnh của hắn lại bay sạch sành sanh.
Buông Hạ Tang ra, hắn nhẹ giọng hỏi: “Tử Cẩm đã phái tử vệ đi ra ngoài điều tra, phải không?”
“Vâng.”, Hạ Tang nhanh chóng trả lời: “Trên năm ngả đường từ Tùng Phong trấn đến năm trấn của quận Yên Hà, vương gia đều đã phái người đi tìm kiếm, cũng đã cho tử vệ thông báo cho trạm gác ngầm trên các trấn lưu ý những người khả nghi, Đoạn đại nhân cũng đã phái một nhóm cấm quân giúp đỡ điều tra”.
Long Phi Ly cười khẽ, ngắt lời hắn: “Mộ Dung Lâm là một nữ nhân giảo hoạt, chọn trấn Tùng Phong để ra tay thật là một việc làm thông minh. Hạ Tang, nếu trẫm là cô ta, trẫm nhất định sẽ cho người cải trang dịch dung chia ra năm đường đi, sau đó lại để lại ở mỗi trấn một ít manh mối, làm rối loạn tin tức, trẫm đoán, hiện tại các ngươi đều đã nhận được tin của thám tử hồi báo là cả năm trấn đều khả nghi, có phải hay không?”
Hoàng thượng giống như tận mắt chứng kiến vậy, Hạ Tang cả kinh, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng anh minh, quả thật đúng là như thế!”
Sắc mặt Long Phi ly trầm xuống, nói: “Đưa bản đồ cho trẫm.”
Ánh mắt lướt qua bản đồ, khóe miệng Long Phi ly kẽ cong lên, phân phó: “Hạ Tang, truyền lệnh xuống, sau nửa canh giờ, mọi người trong biệt việt lập tức theo trẫm xuất phát, lệnh cho Ngọc Hoàn nhổ trại, các tập họp các tốp cấm quân hợp lại, đi theo phía sau trẫm”.
Hắn ngập ngừng, hỏi: “Hoàng thượng, trong năm trấn, chúng ta phải tới trấn nào?”
“Trấn Yên Hà.”
“Thủ phủ quận Yên hà ư? ” Hạ tang hơi hơi khó hiểu.
Long Phi ly thản nhiên nói : “Trong năm trấn thì sông Nhạc Dương chỉ duy nhất chảy qua trấn Yên Hà, sau khi tới Yên Hà trấn, Mộ Dung Lâm lại có thêm một con đường thủy, thêm nữa, trấn Yên Hà là một trấn phồn hoa rộng lớn, muốn tìm không phải là dễ dàng, Mộ Dung Lâm chẳng nhẽ lại không chọn trấn này?”
Trong lúc hoàng đế hôn mê, mấy người tụ tập lại thương lượng đủ cách nhưng vẫn đắn đo không dám chắc phương hướng Mộ Dung Lâm đi, hiện tại, nghe Long Phi Ly nói, màn sương mù nhất thời được vén lên, Hạ Tang liên tục vuốt cằm, trong lòng phấn chấn hẳn lên, hắn cũng rất lo lắng cho an nguy của Tuyền Cơ, lúc này hoàng thượng tỉnh lại, không thể nào nói hết được sự sùng bái cùng tín nhiệm với vị chủ tử trẻ tuổi thông minh cơ trí này, nhưng hắn chắc chắn một điều, hoàng thượng nhất định sẽ cứu được Niên Phi!
Hắn cúi người hành lễ, đang muốn cáo lui, Long Phi Ly lại hỏi:
“Trẫm ngủ bao lâu rồi?”
“Bẩm hoàng thượng đã hai ngày rồi”.
Long Phi Ly đấm mạnh một quyền xuống giường, bụi gỗ bay mù mịt, dằm gỗ cứa vào ngón tay hắn, máu tươi từ đó chảy ra, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vệt máu đỏ tươi, nhưng không lên tiếng.
Hạ Tang cắn chặt răng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, người cứ như vậy nếu để Niên Phi nương nương biết, người sẽ rất đau lòng”.
“Đau lòng? Sao nàng còn có thể vì ta mà đau lòng được nữa?” Long Phi ly đột nhiên cười chua xót, ánh mắt dừng lại ở ánh nến trên bàn, thản nhiên nói: ” Hạ Tang, vừa rồi trẫm nằm mộng, trong mộng những người đó tra tấn nàng”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại một chút, Hạ Tang chăm chú nhìn sang đã thấy hoàng đế gắt gao nắm chặt chăn đệm trong tay, những câu nói an ủi trong miệng không thể nào phát ra được.
Lúc này, giọng nói hoàng đế lại nhẹ nhàng truyền tới, nhưng lại mang một chút xa xăm
“Sau đó, nàng lạnh lùng nhìn trẫm, nàng nói, nàng sẽ không cùng trẫm hồi cung.”
“Hạ Tang, trẫm nói cho ngươi, không có khả năng, tuyệt không có khả năng, nàng không thể, trẫm không cho phép. Cả đời này, nàng vô luận còn sống hay đã chết, cũng phải ở bên cạnh trẫm, trẫm cùng nàng sống tới trăm năm. Ngày sau, chết cũng phải chôn cùng một mộ.”
Chôn cùng một mộ, Hạ Tang rùng mình, ngữ khí hoàng đế lạnh lẽo giống như quỷ vương. Hắn muốn nói, chôn cùng một mộ thì chỉ có hoàng hậu, mới có tư cách này.
++++++++++++++++++++++++
Phong phủ.
Trên bàn trong thư phòng, là sổ thu chi chi tiết của các cửa hàng Phong gia trong tháng này trên khắp cả nước, Bạch Chiến Phong cẩn thận xem xét, Ngọc Thất ở bên cạnh hầu hạ thiếu gia
Năm mười tám tuổi, lão gia bắt đầu giao tất cả chuyện trong quý phủ cho hắn.
Ngũ Thất hỏi, thiếu gia có thể quản lí hết không? Mỗi lần Bạch Chiến Phong chỉ thản nhiên cười, nói, còn có thể.
Ngũ Thất biết, thiếu gia rất lợi hại, mấy năm qua, cửa hàng của Phong gia khải trương ngày càng nhiều, tài phú đã gần ngang ngửa với thế lực nhà Bạch Tử Hư trước đây.
Bạch Chiến Phong đột nhiên buông sổ sách trên tay, nhíu mày, cười khổ nói: “Không được, lại sai rồi”
Ngũ Thất tò mò hỏi: “Thiếu gia, thu chi phòng này tính toán không đúng à?”
Bạch Chiến Phong lắc đầu khẽ cười: “Không phải, là thiếu gia của ngươi”.
Giọng thiếu gia giường như là đang vui vẻ lắm? Ngũ Thất đen mặt, “Người tính sai, sao lại còn vui vẻ như vậy?”
Bạch Chiến Phong chỉ cười, đột nhiên như nhớ ra cái gì, giọng hốt hoảng: “Bữa ăn khuya của Tuyền đệ, ngươi đã phân phó người chuẩn bị chưa?”
Ngũ Thất lệ rơi đầy mặt: “Thiếu gia, người tạm tha cho ta đi, đây là lần thứ ba người hỏi rồi, tiểu nhân đã sớm an bài xuống dưới rồi.”
Bạch Chiến Phong vừa lòng gật đầu, cười nói: “Nên thưởng, làm tốt lắm, ngươi đừng quên nhắc nhở ta qua đó ăn cùng nàng.”
Bao lâu chưa nhìn thấy qua bộ dạng thiếu gia như thế này? Ngũ Thất phát điên, tức giận nói: “Tiểu nhân tuyệt đối tin tưởng, cho dù tiểu nhân không nhắc ngài, chắc chắn ngài cũng không quên”.
Miệng hắn chưa nói xong, giọng nói hỗn loạn từ đâu đã cắt đứt lời hắn: “Thiếu gia, thiếu gia, không tốt, không tốt.”
Xảo Nhi đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt cầu khẩn, nói: “Thiếu gia, cô nương không cho chúng nô tì hầu hạ tắm rửa mà muốn người đi.”