Vết thương chằng chịt do bị đao rạch trên mặt, có lẽ không thể khôi phục lại dung nhan như lúc đầu, nhưng Khang Ninh là danh y nổi tiếng, dùng thuốc sẽ giúp vết sẹo giảm đi rất nhiều, nhưng độc kia rất khó giải, hắn nói như vậy không biết là an ủi nàng, hay đang an ủi chính bản thân mình.
Tiếng khóc của nàng từ trong ngực hắn phát ra, quần áo trước ngực hắn cũng đã ướt một mảng lớn, Bạch Chiến Phong cắn chặt răng, nghĩ rằng bất kể phải trả giá như thế nào hắn nhất định cũng phải giải độc cho nàng.
“Sẽ được, nhất định sẽ được!” Bạch Chiến Phong một lòng an ủi nàng, quả thật không chú ý tới ánh mắt nàng lúc này đã hơi hơi khác lạ.
Ánh mắt ẩn chứa bi thương nhưng lại trong suốt.
Tuyền cơ cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Chiến Phong chất vấn: “Gương mặt xấu như quỷ, ngươi không sợ sao?”
“Ta không sợ”, một câu trả lời không cần nghĩ ngợi.
“Gạt người.”
Bạch Chiến Phong nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng : “Ta không sợ.”
Tuyền Cơ giật mình, nam tử ấy lại nhẹ nhàng hôn lên trán, lên mắt, mũi nàng, lên từng tấc trên gương mặt nàng, kể cả những vết hoa độc.
Nàng nắm chặt quần áo hắn, nàng nghĩ rằng hắn sẽ run sợ, nhưng nụ hôn của hắn lại kiên định. Hắn không thấy hắn đang hôn một người quái dị sao?
Không, không phải là người quái dị, hắn đang hôn một nữ nhân như quái vật.
Nàng theo dõi ánh mắt hắn, trong ánh mắt trong suốt của hắn tràn đầy thâm tình cùng đau đớn, còn có một chút cảm xúc không thể nói rõ, nhưng tuyệt đối không có chút nào sợ hãi.
Tuyền Cơ cười cười, một cảm giác chua xót cùng với đau đớn, nhưng rất nhanh được che giấu
” Cảm ơn, mặc kệ ngươi là ai”
Ngữ khí cách xưng hô như vậy khiến Bạch Chiến Phong chấn động, nhớ lại lời nàng vừa nói ra, hắn vừa mừng vừa sợ, ” Tuyền đệ, ngươi đã khôi phục trí nhớ phải không?”
Khang Ninh khi khám bệnh cho nàng đã nói, nàng đột nhiên si ngốc, không phải do trời sinh, có lẽ một ngày nào đó chịu kích thích, không chừng sẽ đột nhiên khôi phục trí nhớ.
Chuyện vừa nãy dọa nàng, làm cho nàng nhớ lại tất cả sao?
Tuyền Cơ cười khổ, lắc đầu, “Ta không biết ta là ai, ta chỉ nhớ rõ là ngươi từng cứu ta khỏi tay một đám người xấu, sau đó, ngươi nói ngươi muốn_______”
Nàng nói tới đây thì dừng lại, tựa hồ ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không.
Bạch Chiến Phong đột nhiên hiểu ra, thần trí nàng dường như đã tỉnh táo trở lại, nhưng trí nhớ chỉ tạm dừng lại ở hôm ở Yến Vân lâu.
Như vậy cũng đã khiến hắn vui sương không thôi, ôm chặt nàng.
” Tuyền đệ, ngươi nói ta muốn thế nào, ngươi nói đi, đại ca thích nghe ngươi nói chuyện.”
Trên mặt Tuyền Cơ nóng lên, hơi nghiêng nghiêng đầu “Ngươi nói ngươi muốn kết hôn với ta:”
“Phải rồi.” Khóe miệng Bạch Chiến Phong khẽ cong lên nhưng lại nhanh chóng biến mất, khẽ hỏi: “Lúc đó thần thức ngươi không tỉnh táo, ngươi có trách ta không?”
Tuyền Cơ lắc đầu, “Ta nhớ rõ ngươi, tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng trong đầu ta có hình ảnh của ba người, trong đó một người là ngươi, hình như ngươi tên là Lâm Thịnh.”
Vẫn lại là Lâm Thịnh, nàng vẫn không nhớ ra hắn, Bạch Chiến Phong cười khổ, thản nhiên nói: “Ngươi nói còn có hai người nữa mà, trong đó một người là phu quân của ngươi à?”
“Phu quân?” Tuyền Cơ hơi kỳ quái. “Phu quân của ta không phải là ngươi sao? Hai người còn lại đều là con gái mà.”
Nàng nhíu mày, day day thái dương, khổ sở hồi tưởng, “Không đúng, chúng ta vẫn chưa thành thân, ngươi không phải phu quân ta, nhưng vì sao ta chỉ nhớ mỗi ngươi.”
Hắn không thể giấu diếm nàng, nàng có quyền biết chuyện của mình, Bạch Chiến Phong cười khổ, nói: “Ngươi vốn có một phu quân, nhưng mà …”
” Nhưng mà cái gì?”
“Trong lòng hắn không có ngươi.”
Tuyền Cơ gượng cười, nói: “Không, không thể nào.”
Nàng chợt nhớ ra một chút ký ức, muốn từ trong chút hình ảnh mông lung đó nhớ lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng, đầu rất đau, không thể tìm ra trong đầu chút hình ảnh nào về người trượng phu đó.
Nhưng nàng chắc chắn một điều, ký ức đó chắc chắn rất đau khổ không chịu nổi, chỉ cần nàng thử nghĩ đến thì cảm giác đau đớn ấy lại trỗi dậy trong lòng nàng, nàng biết, người đó không yêu nàng
Bạch Chiến Phong kéo tay nàng, nhẹ nhàng xoa cái trán nhăn nhó của nàng, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ ra thì đừng cố nghĩ, từ từ sẽ tốt thôi”
“Ừ”, Tuyền cơ dựa vào vai Bạch Chiến Phong, mặc hắn giúp nàng xoa bóp, nàng nhắm mắt lại giống như một con mèo con lười biếng.
Nam nhân này, giống như đã quen biết nàng từ rất lâu, ở một chỗ cùng hắn, quả thực rất thoải mái, rất an tâm.
Bạch Chiến Phong nhìn bộ dáng an tĩnh của nàng, trong lòng khẽ rung động, hôn lên trán của nàng.
Lập tức ngừng lại,
“Tuyền đệ, nếu ngươi không muốn thành thân, đại ca nhất định…” trầm mặc rất lâu hắn mới dứt khoát lên tiếng.
“Cả đời chỉ có một mình ta, ta nhớ ngươi đã nói như vậy, ta không nhớ rõ những người khác, chỉ nhận ra một mình ngươi,” Tuyền Cơ cọ vào mũi hắn, không cho hắn nói tiếp.
Trong lòng Bạch Chiến Phong mừng rỡ như điên, có một số việc không cần phải nói ra, hắn hiểu được tâm tư của nàng.
Hắn hôn lên đôi môi của nàng.
Không phải là kiểu hôn ôn nhu như cơn gió nhẹ lướt qua, hắn tách đôi môi của nàng ra.
Cả đời hắn đây là lần đầu tiên yêu thương một nữ nhân, người hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ phải bỏ lỡ, người hắn muốn mang lại những thứ tốt đẹp nhất nàng thuộc về hắn, và cũng là nụ hôn đầu của hắn. Lần đầu tiên hắn động tình, nữ nhân này mặc kệ nàng đẹp hay xấu.
Thật lâu sau đó, nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng, Bạch Chiến Phong giúp nàng lau khóe miệng, cảm thấy chính mình hơi quá nóng vội, hắn chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể khát khao tới thế.
Càn rỡ, tình cảm đối với nàng, hắn càng ngày càng không thể khống chế, mỗi lúc ở bên nàng, hắn lại ao ước thời gian dài thêm một chút nữa.
Hai người dựa sát vào nhau nói chuyện, cũng không có chuyện gì, hắn nói cho nàng biết kế hoạch đi tìm danh y, hắn nói, nàng nghe, hắn kém vui còn nàng thì an tâm, nàng nói nàng tin hắn, sau đó hắn cũng trở nên vui vẻ.