Khang Ninh cầm hỷ phục đưa cho nàng thử, vừa mới rời đi, Tuyền Cơ cảm thấy hơi kỳ quái, trễ như vậy, là ai gõ cửa nhỉ? Xảo nhi là tiểu nha đầu Bạch Chiến Phong phái tới chăm sóc chuyện ăn mặc của nàng, vội vàng đi mở cửa.
“Thiếu gia?” Xảo nhi che miệng cười, nói: “Thiếu gia, chú rể cùng tân nương tử trước đêm bái đường không thể gặp mặt nhau, nếu không muốn có chuyện xấu xảy ra.”
Bạch Chiến Phong cười cười, Ngũ Thất một bên đã mắng: “Nói bậy, nha đầu chết tiệt nhà ngươi nói lung tung.”
“Lui xuống cả đi.” Bạch Chiến Phong nói.
Tuyền Cơ ngạc nhiên, “Đại ca, sao ngươi lại tới đây? Không phải nói là không thể………….”
Bạch Chiến Phong nhẹ nhàng nói: “Tập tục là tập tục, an nguy của ngươi là quan trọng nhất, đặc biệt hôm nay ngươi lại bị một người xa lại chặn lại, dù sao những người xấu kia còn ở nơi bí mật gần đây, hết thảy phải cẩn thận mới được!”
Tuyền cơ quay người nhìn nhuyễn tháp bên cạnh giường, lo lắng bọn người lần trước bắt nàng quay trở lại, mấy ngày nay hắn đều ngủ qua đêm trên nhuyễn tháp để bảo vệ nàng, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Hai người ngồi xuống bàn, Tuyền CƠ nhíu mi, nói: “Đại ca, hiện tại ta chỉ lo lắng chuyện ngọc bội thôi.”
Hôm nay, lúc đi ra ngoài, đột nhiên bị một nam tử xa lạ trên đường, chặn lại, sau đó nàng bối rối thoát đi, quay trở lại ngọc điếm tìm Bạch Chiến Phong, không biết ngọc bội có phải rơi mất lúc đó hay không?
Đó là vật Bạch Chiến Phong đưa cho nàng lúc ở bên núi sau Phong phủ, hắn nói hai người sắp thành hôn, nàng là thê tử của hắn, có một số việc, nàng cần được biết. Hắn đưa cho nàng tên trên ngọc bội mới là tên thật của hắn, cũng đề cập tới một ít bí mật gia tộc và chuyện đại sự liên quan đến sống chết của gia tộc.
Sau khi hai người trở về, nàng mới phát hiện không thấy ngọc bội, Bạch Chiến Phong đã cho Ngũ Thất quay lại tìm, nhưng không thấy.
Bạch Chiến Phong cười nói: “Trên đường đông đúc, bị người ta nhặt được cũng là bình thường.”
“Đại ca, xin lỗi, ta chỉ sợ rước lấy phiền toái.”
“Thiên hạ này đâu chỉ mình ta họ Bạch, ngươi không cần lo lắng, chẳng qua lúc trước tổ tiên muốn ngăn ngừa hậu hoạn, mới sửa đổi dòng họ.”
“Nhưng mà, đó là lễ vật tổ phụ tặng cho ngươi vào lễ đầy tháng của ngươi, ta lại làm mất………….. tổ phụ ngươi chắc cũng tức giận.” Tuyền Cơ cắn môi, bất an nói, không nói đến chuyện bí mật gia tộc thì đó cũng là vật hắn cực kỳ quý trọng.
Bạch Chiến Phong nhẹ nhàng mỉm cười, xoa xoa đầu nàng, nói: “Nếu tổ phụ biết ngươi thành con dâu Bạch gia, người cao hứng còn không kịp, sao có thể trách tội? Ngủ đi, trễ rồi, ngày mai còn phải vất vả đó, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát.”
“Ừ.” Tuyền cơ đáp lời, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng tròn hoa nở, bất an trong lòng ngày càng nhiều, bối rối, kinh sợ, lại có một cảm xúc mãnh liệt của trái tim, nàng không biết cái kia là cái gì, rầu rĩ, lại thấy đau đớn, dường như là sau khi gặp nam tử mắt phượng kia, trái tim nàng trở nên rối loạn.
***********
Tiếng kèn, tiếng pháo, tiếng nhạc, tiếng cười đùa, âm thanh vui mừng không dứt bên tai.
Chạng vạng hôm sau, lúc Long Phi Ly dẫn mọi người tới Phong phủ thì đã qua thời điểm tân lang nghênh đón tân nương.
Lửa trên chậu than còn nồng, ánh lửa xanh còn bập bùng, mông lung ánh lên gương mặt tươi cười của mọi người trong không gian đông đúc.
Tân khách nhiều như nước, một đám một đám gấp rút theo nhau tiến vào đại sảnh Phong gia.
Nghe tân khách liên tục vào cửa nói, tân lang tân nương vừa mới tiến vào khách đường, đang chuẩn bị kính trà Phong lão gia, Phong phu nhân, bái thiên địa.
Tân khách đông không kể xiết, đa số mọi người đều đứng ngoài cửa, đợi đám người khác ra mới có thể vào.
Ngọc Trí cười nói: “May mắn là chúng ta không tới quá muộn, bằng không đã bỏ qua mất trò hay, ta chưa thấy lễ bái đường thành thân trong dân gian bao giờ !”
Trừ Ngọc Trí vẫn mở to mắt tập trung xem náo nhiệt ra thì đám người Long Tử Cẩm đều hiểu được là Long Phi Ly sai Đoạn Ngọc Hoàn đi sắp xếp an bài cấm quân.
Tới thật đúng lúc, quả không uổng công.
Ngày hôm qua nhặt được ngọc bội, thật là vô tình? Có lẽ là của người ngoài, nhưng cũng rất có thể là của đôi huynh muội kia, nếu thật sự là của hai người thì có khả năng Bạch gia có quan hệ với Nhan gia thậm chí là Phong gia ở quận Yên Hà.
“Long công tử, các vị, tại hạ đã đợi lâu rồi.” Tiếng cười toát ra, một nam tử từ cửa lớn đi ra, mọi người nhìn thấy đúng là Nhan Thư Vọng.
Hôm qua hai bên trao đổi tên họ, hàn huyên vài câu rồi rời đi, hôm nay tân khách của Phong gia rất đông, không ngờ nam tử thực sự này đứng chờ họ.
Long Phi ly cười nói: “Chào Nhan công tử, hôm nay công tử bận rộn công việc, Long mỗ tới quấy rầy, sao dám nhận sự nghênh đón long trọng như thế?”
“Sao Long công tử nói vậy, mau mau mời vào, tân lang tân nương đang chuẩn bị bái đường, rất náo nhiệt.” Nhan Thư Vọng cười, dẫn mọi người đi vào.
Đi vào, quả nhiên phi thường náo nhiệt, trong phòng bố trí hoa lệ, dù là một chỗ rất lớn nhưng hai bên đều chật kín người, tiếng nói cười vang vọng tràn ngập sảnh đường.
Chính giữa sảnh có hai người đang ngồi, chính là Phong lão gia cùng với phu nhân
Long Phi Ly nói với Nhan Thư Vọng, bảo hắn cứ đi làm việc của hắn, sau đó uống rượu chúc mừng cũng không muộn, Nhan thư Vọng cười xin lỗi, cáo từ rồi tới bên cạnh đôi nam nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ, Thanh Loan cũng đứng một bên, cầm tay một tiểu cô nương năm sáu tuổi.
Long Tử Cẩm thấp giọng nói : “Cửu ca, xem ra Phong lão gia cùng Phong phu nhân không phải là nhân vật tầm thường.”