Cả đám người Hạ Tang đều chấn động, hậu nhân của Bạch gia mà lâu nay bọn họ tìm kiếm lại chính là công tử nhà họ Phong đang đứng trước mắt đây sao? Đám người Khang Ninh cũng đồng loạt kinh hãi, Bạch gia đã lánh đời mấy trăm năm, vậy mà đến thế hệ này lại bị tìm ra?
Tâm tư Long Phi Ly cực kỳ linh mẫn, vừa nãy mặc dù rối loạn, nhưng lúc này đã trấn tĩnh trở lại, ý nghĩ vừa chuyển đã tỏ tường hàm nghĩa trong đó. Hắn cười nhạt một tiếng, nhìn Bạch Chiến Chỉ. Bạch Chiến Chỉ cười khổ, đang định lên tiếng thì Bạch Chiến Phong đã đến trước mặt Long Phi Ly, nói:
“Hoàng Thượng không cần phải thăm dò mọi người trong quý phủ mà làm gì. Biết rõ mọi chuyện chưa chắc đã là chuyện tốt, chẳng lẽ ngài không sợ hôm nay chưa chắc đã bước chân ra khỏi Phong phủ này được sao?”
Bầu không khí nhất thời lại trở nên căng thẳng một lần nữa. Sắc mặt Long Tử Cẩm sa sầm, cười gằn nói: “Một câu không bước chân ra khỏi Phong phủ được mới hay làm sao! Chẳng lẽ Bạch gia còn muốn hành thích vua à?”
Thanh Phong lạnh lùng nhìn Bạch Chiến Phong, trường kiếm đã tuốt sẵn.
Bạch Chiến Phong cười khẽ, giọng điệu thê thảm: “Vua, cũng không phải là vua của Bạch gia. Trăm năm trước, gia tộc nhà họ Bạch chúng ta hầu như đã bị diệt sạch không còn ai, hôm nay ta đã từng nói, ta chỉ muốn bảo vệ nàng được bình an . . .”
Nói tới đây, hắn thoáng ngừng lại, con ngươi càng trở nên sắc bén.
Long Phi Ly ôm Tuyền Cơ, nhíu mày cười lên: “Đáng tiếc, bình an của nàng còn chưa đến lượt ngươi quản.”
Bạch Chiến Phong rút soạt thanh trường kiếm ra: “Ta sợ gì mà không dám thử một lần?”
“Chiến nhi!” Bạch Chiến Chỉ cả giận nói: “Con cũng biết vào đời tổ phụ của con, Bạch gia từng bị triều đình phát hiện tung tích, khi đó phụ thân của tiên đế trị vì, cũng chính là tổ phụ của đương kim Hoàng Đế đây, lúc đó tiên đế vẫn còn là hoàng tử, phụ thân ngài muốn tàn sát Bạch gia, chính tiên đế đã ra mặt khuyên ngăn, sau đó còn sợ phụ thân mình đổi ý, lại giúp Bạch gia che giấu hành tung, ngay cả chính ngài cũng cắt đứt liên hệ với Bạch gia, phòng ngừa việc bị tiết lộ tin tức. Trăm năm trước, triều đình với Bạch gia có mối thù diệt tộc, nhưng trước mắt tiên đế đối với Bạch gia lại có ơn cứu mạng.”
“Đại trượng phu đến ân oán còn không phân biệt được, con còn dựa vào cái gì mà đòi làm gương cho thế hệ mai sau? Con giao đấu với Hoàng Thượng, vừa rồi thế kiếm trì trệ, ngài ấy cũng đã hạ thủ lưu tình, đó mới là hành động của một bậc chính nhân quân tử. Ân nghĩa ngày trước, giao tình ngày nay, với Hoàng Thượng, con không thể động đến! Phi tần của ngài con càng không thể đoạt! Nếu con vẫn khăng khăng làm theo ý mình, vậy đêm nay con hãy lập tức giết chết ta trước!”
Những lời nói của phụ thân, cứ từng câu từng câu dội vào trong lòng Bạch Chiến Phong, nhìn lại Tuyền Cơ, hắn cất giọng cười vang, phun ra một ngụm máu tươi. Nhát kiếm của Long Phi Ly đâm vào ngực hắn, nội lực đã triệt tiêu hơn phân nửa, thêm vào đó nội lực của hắn vốn thâm hậu nên bị thương không nặng, nhưng lúc này trong lòng bi ai cùng cực, rốt cục tâm mạch bị chấn thương.
Long Phi Ly giao Tuyền Cơ cho Ngọc Trí, đứng khoanh tay, cao giọng nói: “Trăm năm trước, tổ tiên Hoàng Đế băng hà, cao tổ Hoàng Đế kế ngôi vốn là con người tàn bạo, không nhìn ra được nếu không có tướng hiền, tất không trị được nước, cho nên mới bức hại Bạch gia. Mà tiên đế là một đấng minh quân biết nhìn xa trông rộng, lại có lòng nhân từ, không đành lòng chứng kiến cảnh tàn sát, khiến cho hôm nay Hung Nô nổi loạn. Tiên Đế từng có di chiếu cho trẫm, tường thuật tóm lược giao tình cùng Bạch gia, cũng nói rằng năm đó trò chuyện cùng gia chủ Bạch gia vô cùng vui vẻ, khen rằng có tấm lòng của bậc Khổng Khâu (Khổng Tử), là một vị đại tướng có tài.”
“Chuyến này trẫm cùng với Niên phi là vì bách tính Tây Lương mong tìm được một vị đại tướng. Quan hệ với bọn Hung Nô đã như tên căng trên dây. Niên phi bị kẻ địch bắt đi, là trẫm có lỗi với nàng, nhưng việc này cũng không quan hệ gì đến chuyện quốc gia.”
Bạch Chiến Chỉ và Khang Ninh cùng nhìn nhau, trong lòng đều chấn động. Sau một trăm năm, chẳng lẽ gia tướng Bạch gia lại một lần nữa mặc giáp chinh chiến sa trường? Lo lắng, xúc động thoáng chốc đã dâng đầy trong lòng.
Bạch Chiến Phong nhớ lại lúc nhỏ phụ thân dạy dỗ mình, tựa hồ trong lòng phụ thân đang trông đợi điều gì, hắn cũng không phải là không biết, lại nghĩ tới lời Tuyền Cơ nói với hắn, ân oán cá nhân cũng không nặng bằng lợi ích trăm họ.
Tuyền đệ, lẽ nào ngay cả nàng đại ca cũng không bằng sao?
Nàng còn thương hắn, có phải không? Nếu không, vừa rồi nàng sẽ không chắn nhát đao đó thay hắn.
Chỉ là, hắn là Hoàng Đế, làm thế nào có thể một lòng đối với nàng đây?
Ngưng mắt nhìn về phía nữ tử đang hôn mê, miệng hắn bất giác mỉm cười. Ngọc Trí ôm Tuyền Cơ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Bạch Chiến Phong, rõ ràng là hắn đang cười, thế nhưng vầng trán lại đượm một nỗi bi thương cô tịch, lòng nàng run lên mãnh liệt.
Bạch Chiến Phong lại liếc nhìn thi thể nằm trên đất… Kẻ này đã dám ra tay trong tình huống như vậy, hiển nhiên là một tử sĩ, phụ thân cũng không giữ lại mạng ả, hẳn là không thoát khỏi quan hệ với kẻ áo đen ngày đó. Nàng bị bắt, chỉ vì nàng là người của Hoàng Đế, trên đời này, người muốn giết Hoàng Đế rất nhiều …
Nắm chặt thanh kiếm trong tay, hắn đưa mắt nhìn Long Phi Ly: “Nếu ngươi không thể bảo vệ nàng thương yêu nàng, hôm nay, mặc kệ ngươi có phải là vua hay không, chúng ta cũng tránh không khỏi một trận quyết đấu. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi có nàng hay không?”
Ánh mắt của Long Phi Ly cũng đang dừng trên cái thi thể, nghe vậy bèn nói: “Bạch công tử, trẫm hy vọng có thể trò chuyện cùng ngươi một lát.”
. . .
Không ai biết sau đó Long Phi Ly cùng Bạch Chiến Phong đóng cửa mật đàm cả một canh giờ là nói những chuyện gì. Nhưng điều làm cho mọi người giật mình là sau khi bước ra, Long Phi Ly lập tức hạ lệnh khởi hành, ngay hôm đó trở về cung.
Mà điều làm cho người ta giật mình hơn cả chính là … Bạch Chiến Phong cũng đi theo.
******
Cấm quân dưới sự bố trí của Đoạn Ngọc Hoàn, luôn luôn cải trang từng nhóm nối gót sau xe ngựa của mọi người. Xe ngựa có hai cái, một cho Long Phi Ly, Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí, chiếc còn lại dành cho mọi người. Ngoài ra còn có thêm trăm tên tử vệ âm thầm bảo hộ, lúc này đây nghiêm ngặt, ngấm ngầm có, quang minh có, phòng thủ kiên cố như thành đồng.
Long Phi Ly lại sai tử vệ đi thông báo cho nhóm ngự giá Từ Hi đi Thu Sơn cũng tức khắc lên đường về cung, sẽ gặp nhau trước khi vào kinh thành.
Gần kinh có một khu rừng rậm rạp, mọi người dừng chân nghỉ tạm.
Tiếng nước róc rách, Bạch Chiến Phong xuống ngựa, đi về phía dòng suối trong rừng. Hắn đột ngột dừng bước, bên gờ thác, chỉ thấy một thiếu nữ áo tím đang lặng lẽ khỏa nước.
Lụa mỏng che mặt, lộ ra vầng trán ảm đạm, đúng là Tuyền Cơ.
“Tuyền đệ.”
Tuyền Cơ cười cười, hắn thấy nàng hơi cúi mặt, hơi thở phả nhẹ lên tấm khăn, màng lụa tím khẽ phất, bàn tay ở sau lưng đã siết rất chặt song trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt nét cười đáp lại.
“Hắn vẫn ở bên kia chờ ta, ta đi trước.”Tuyền Cơ nhẹ nhàng nói.