“Lần này thì Long Phi Ly thua trắng tay rồi.” Mộ Dung Lâm thấy hắn nhìn lệnh bài trong tay đến xuất thần, lạnh lùng cười nói: “Buồn cười nhất là, hắn còn không biết Thương Long Khuyết này cuối cùng lại ở trong tay chàng.”
Long Chỉnh Văn nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch một đường cong.
*******
Trữ Tú điện.
“Trẫm đã thua.” Long Phi Ly thản nhiên nói.
“Chúng ta phải đoạt lại Thương Long Khuyết từ tay Phương Sở Phàm!” Lúc bấy giờ, Long Tử Cẩm cũng lên tiếng đồng tình với Thanh Phong.
“Đó là nếu như Thương Long Khuyết ở trong tay Phương Sở Phàm.” Trên môi Long Phi Ly thoáng một ý châm biếm.
“Cửu ca, huynh nói gì ta không hiểu.” Long Tử Cẩm nhíu chặt mày, trong giọng nói đượm vẻ nghi hoặc.
Mấy người còn lại nhìn nhau, cũng không rõ ý tứ trong lời nói của Long Phi Ly là như thế nào.
“Thương Long Khuyết đã không còn trên tay Phương Sở Phàm, hoặc nên nói là, kỳ thực cho tới bây giờ Phương Sở Phàm chưa từng cầm đến Thương Long Khuyết.” Long Phi Ly liếc mắt nhìn mẩu giấy trong tay, trên nét chữ đó hơi mảnh khảnh, chắc là nàng đã dùng bút chấm mực mà viết.
“Sao có thể như thế?” Trong mấy người kia, ngay cả Hạ Tang cùng Hạ Hầu Sơ luôn luôn trấn tĩnh cũng thốt lên cả kinh.
“Không thể nào,” Long Tử Cẩm nhíu mày nói: “Rõ ràng chúng ta đã tận mắt chứng kiến Phương Sở Phàm cầm Thương Long Khuyết mà.”
“Lẽ nào mục đích của hắn là muốn giao lệnh bài cho Thái Hậu?” Đoạn Ngọc Hoàn hỏi.
“Nếu Trẫm đoán không sai, Thương Long Khuyết giờ hẳn đang trong tay Long Chỉnh Văn rồi.”
“Long Chỉnh Văn?” Long Tử Cẩm khẽ nhắc lại, đã chấn động toàn thân: “Làm sao có thể?”
“Hoàng Thượng, hôm hồi cung nương nương ngất xỉu, sau khi thái y viện chẩn bệnh, ngài có nhắc tới việc hôn sự của công chúa, mặc dù nô tài không biết vì sao ngài nghi ngờ Phương Sở Phàm, nhưng mọi việc về sau cũng đã chứng minh đúng là Phương Sở phàm, dù cho cuối cùng hắn không cầu xin lấy công chúa.” Hạ Tang giật mình một cái, “Chẳng lẽ Phương Sở Phàm là người của Thất vương gia?”
“Trẫm cho rằng, Phương Sở Phàm cũng không phải là làm việc cho Thất ca.” Long Phi Ly đặt tờ giấy cùng túi gấm vào lòng bàn tay rồi đi tới một cái ghế đá trong sân ngồi xuống, liếc nhìn Từ Hi một cái.
Ánh mắt mọi người đều dồn cả vào Từ Hi, biết rằng việc tử vệ ngầm đi theo huynh muội Mộ Dung tất có liên quan đến Thương Long Khuyết.
Từ Hi thấp giọng nói: “Sau khi lấy được thuốc giải cho Niên phi nương nương, toàn bộ tử vệ đêm hôm đó Hoàng Thượng phái đi theo tung tích của họ Mộ Dung đều đã bị giết, mà đây cũng đều nằm trong dự liệu của Hoàng Thượng.”
“Kẻ có thể sai khiển được nhà Mộ Dung nhất định năng lực không nhỏ, toàn bộ đây đều là tử vệ Hoàng Thượng an bài, nhiệm vụ lần đó hẳn là chỉ có chết, để cho người đứng sau lưng nhà Mộ Dung giết hết tử vệ, như vậy sẽ dễ dàng đánh tan sự cảnh giác của đối phương.”
“Nhưng đối phương là ai?” Long Phi Ly khẽ cười: “Trẫm vẫn chưa biết, cho nên mới đề ra một giả thiết, mà giả thiết này xuất phát từ Mộ Dung Lâm, ngày đó lần đầu tiên gặp mặt trên đường ở trấn Đào Nguyên, trẫm lập tức chú ý ánh mắt cô ta nhìn trẫm rất kỳ quái, dường như là nhìn thấy được bóng dáng người nào qua người trẫm.”
“Trên đời này kẻ có dung mạo tương tự trẫm cũng chẳng nhiều, ví như Tam ca, Thất ca, Thập đệ, cùng một vài Vương gia ở các quận khác. Nếu đã chẳng phải là Thập đệ, vậy người kia rốt cuộc là ai? Dĩ nhiên, lúc đó người kia còn không biết là trẫm đang ở trấn Yên Hà, về sau Mộ Dung Lâm hẳn là đã nghĩ cách để cho người kia xác nhận, đó cũng là nguyên do sinh ra trận chém giết đêm ở Dư phủ.”
“Khi đó trẫm cũng chỉ nghi ngờ, hoặc là mình nhìn nhầm, người này kỳ thực cũng không phải là người trong cung? Nhưng không lâu sau xảy ra chuyện ở Đoạn Kiếm Môn. Thử nghĩ lại mà xem, tin tức về Sinh Cơ Hoàn là do Bạch phu nhân bảo Ngũ Thất đi thông báo, người của nhà Mộ Dung đã có thể cải trang thành Dung Thẩm Nhi, vậy thì sao không thể cải trang thành một kẻ nào đó ẩn trong Bạch phủ nghe lén tin tức chứ?”
“Điều đó nói lên rằng, bọn chúng đã biết chuyện Sinh Cơ Hoàn, mới bố trí mai phục tại Đoạn Kiếm Môn, mà sơ hở về mũi tên cũng như đám binh sĩ giả dạng dân giang hồ trong cuộc sinh sát tại Đoạn Kiếm Môn cũng có thể chứng tỏ rằng người kia tất có địa vị cực lớn, chắc chắn là người trong triều đình. Từ khi Ngũ Thất báo tin cho đến khi các ngươi tới Đoạn Kiếm Môn xin thuốc bất quá cũng chỉ kéo dài có một hai ngày, bọn họ lại có thể nhanh chóng bố trí được một lực lượng đông đảo đến thế, vậy thì chứng minh cho cái gì?”
Long Tử Cẩm nhanh trí hiểu ra, thất thanh nói: “Nhân mã của người kia đang ở gần đó! Đoạn Kiếm Môn ở chỗ biên giới giữa quận Yên Hà với quận Vong Ưu, mà Long Chỉnh Văn chính là Quận Vương quận Vong Ưu!”
“Té ra là vậy!” Đoạn Ngọc Hoàn cùng Hạ Hầu Sơ cũng khẽ kêu lên.
“Nhưng đây chỉ là suy đoán, cũng là đoán bừa thôi!” Long Phi Ly nheo mắt cười khẽ: “Ngày đó về cung, trăm quan yết kiến, trẫm đã cố tình liếc Như Ý một cái.”
“Khi đó Long Chỉnh Văn cũng vô ý thức nhìn thoáng cô ta cái, đó chính là một hành động bản năng, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện được.”
“Hoàng Thượng đang thăm dò Thất vương gia.” Hạ Tang vỗ tay tán thưởng, “Bởi vì Long Chỉnh Văn đã biết thân phận của Như Ý cô nương.”
“Nếu là do Thái Hậu và Tam ca làm, chắc chắn hành động của bọn họ sẽ lộ vẻ kiêng kỵ Như Ý, nhưng bọn họ không hề động tâm, cho nên hết thảy nghi ngờ trẫm chỉ có thể đặt trên người Thất ca.”
“Nhưng khi đó còn có một chuyện rất cổ quái. Đó là việc Phương Sở Phàm nhìn Niên phi và Ngọc Trí.” Long Phi Ly cười lạnh, “Phương Sở Phàm có nhìn ngọc Trí thì cũng chẳng có gì khó hiểu, nhưng vì sao hắn lại nhìn Niên phi? Nếu là vì tò mò dung mạo nữ nhân của trẫm, thì không khỏi quá sức lớn mật.”
“Lúc đó trẫm vẫn còn chưa nghĩ ra chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với Phương Sở Phàm.” Long Phi Ly hơi cụp mắt xuống, mọi người nhìn qua, thấy tầm mắt của hắn đang đảo qua đảo lại trên tờ giấy viết thư của Niên phi trong bàn tay.
“Sư huynh, về sau thì sao?” Thanh Phong hỏi với vẻ căng thẳng.
“Về sau không phải Niên Tuyền Cơ bị ngất xỉu đó sao?” Long Phi Ly trầm ngâm nói: “Rồi được chẩn đoán ra là trúng cổ độc, loại vu cổ này nhiều năm thịnh hành tại quận Vong Ưu, khi đó trẫm đã biết nhất định là Thất Ca đã hạ cổ trong Sinh Cơ Hoàn. Hắn không muốn lấy mạng Niên Tuyền Cơ, mà là muốn dùng nàng để uy hiếp trẫm. Về phần Phương Sở Phàm, từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ là một thủ thuật tinh xảo che mắt người mà thôi.”