Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 319: Hiểu ra chân tình



Cuối cùng nàng vẫn đến Trữ Tú điện một chuyến.

Ở Phượng Thứu cung, Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang chưa nói gì với nàng, nàng cũng không hỏi nhưng vẫn không chút do dự đi theo bọn họ đến đây .

Hai người này đều là nam tử tốt, nàng không thể cự tuyệt.

Cho đến khi ở trên đường đi bọn họ nói cho nàng, hắn bị bệnh nặng.

Bệnh rất nặng.

Lúc đó nàng không thể nói rõ tâm tình chính mình như thế nào, đầu óc nàng trống rỗng, trong lòng đau đớn không kìm chế nổi, sau đó bắt đầu run rẩy lẫn sợ hãi.

Đến Trữ Tú điện, tất cả thân tín của hắn đều đứng ở cửa điện.

Nhìn thấy nàng đến, tất cả mọi người rất khiếp sợ nhưng đều bức thiết nhìn nàng.

Trên mặt Như Ý ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, sưng húp.

Như Ý nhìn nàng một cái rồi khẽ xoay người đi, mắt nhắm lại.

Tuyền Cơ không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng lướt qua mọi người, đẩy cửa đi vào.

Tay vừa định vén tấm rèm thủy tinh lên thì một giọng nam tử đã nhẹ nhàng truyền đến, khàn khàn khinh đạm làm cho nàng nhớ tới cái đêm ở Đào Nguyên trấn, cái đêm mà hắn giằng co giữa sự sống và cái chết.

“Tâm Y.”

Một câu nói thản nhiên, làm cho nàng giật mình, bước chân đứng nguyên tại chỗ, nàng lăng lăng nhìn đôi giày của mình, không biết nên tiến hay lùi.

Thanh âm của hắn lại vang lên.

“Tâm Y, trẫm đã bảo Hạ Tang nói với nàng kêu nàng trở về, hắn chưa nói sao?” Cùng với thanh âm suy yếu kia là từng trận ho khan không dứt, trái tim Tuyền Cơ bắt đầu bị quất mạnh, hắn không nên có bộ dáng gầy yếu như vậy, hắn nên vĩnh viễn tự tin, hăng hái, giống như vó ngựa phi trên con đường rộng thênh thang.

“Thôi được, nếu nàng đã ở đây vậy thì bây giờ trẫm cùng nàng nói chuyện được chứ?”

Tuyền Cơ che miệng lại, muốn khóc lại nhịn không được muốn bật cười, tên này, cho dù là hỏi ý người khác, vĩnh viễn đều dùng ngữ khí không cho phép người khác cự tuyệt.

Hắn chính là Long Phi Ly của nàng.

“Là trẫm phụ bạc nàng, ước định năm đó trẫm không thể hoàn thành. Trẫm đã đáp ứng một người, đời này chỉ thích một mình nàng ấy, chỉ cần đứa con mà nàng ấy sinh ra.”

“Trẫm và nàng ấy…” Hắn đột nhiên đùa cợt cười, “Luôn để lỡ mất nhau, có lẽ giống như nàng ấy nói, ở Đào Nguyên thôn, chúng ta từng có vài phần vui vẻ thật tình. Tâm Y, chuyện sai lầm nhất đời này của trẫm đó là trước đây không nhận rõ tình cảm giữa chúng ta mà đã vội vàng ước định cùng nàng, hại nàng hôm nay phải thương tâm.”

“Khi trẫm chưa gặp được nàng ấy, nàng đã cứu trẫm, trẫm nghĩ là phải đưa cho nàng thứ tốt nhất. Thập đệ thật lòng trân trọng nàng, trẫm cũng vậy. Tâm Y, nếu có một ngày, nàng cùng nam tử khác thành hôn, nàng có con, trẫm sẽ đối đãi với nó như với con của chính mình, con của nàng và con của nàng ấy, trẫm đều sẽ cân nhắc chọn lựa cho ngôi vị thái tử, chỉ chọn người nào ưu tú hơn.”

“Nếu bệnh lần này trẫm có thể qua khỏi được, trẫm cùng nàng ấy còn có thể…” Hắn nói tới đây, đột nhiên dừng lại, ho thật mạnh mấy hơi, lại thản nhiên nói: “Đừng thương tổn nàng ấy, nếu nàng thương tổn nàng ấy, cho dù là Tâm Y, trẫm cũng tuyệt đối không tha thứ, tuyệt đối không, nàng có hiểu không?”

“Đây là chuyện ngài muốn nói với ta ư, đây là suy nghĩ trong lòng ngài sao?”

Giọng nói bi thương chợt vang lên bên tai, Tuyền Cơ si ngốc lắng nghe, mặt đầy nước mắt, lúc này tim đập mạnh một cái, nhìn bên hông đã thấy Như Ý không biết vào từ khi nào rồi, nàng ấy kinh ngạc đứng, cả người hết sức run rẩy, miệng nàng ấy hơi cười, nước mắt cũng từ trong hốc mắt rơi xuống, ánh mắt thê lương tới cực điểm.

“Ừh.”

Một tiếng trả lời đơn giản truyền tới, nụ cười trên môi Như Ý càng lớn, nghẹn giọng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài băn khoăn ta sẽ hại nàng ấy, ngài không sợ là nàng ấy hại ta —— ”

“Nàng ấy sẽ không.”

Hắn cắt lời nàng, trả lời hết sức rõ ràng lưu loát.

Có thể nào hết lòng tin tưởng như vậy.

“Tốt lắm, ta hiểu rồi, ta cuối cùng xem như đã hiểu được.” Như Ý cười ha ha, Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn nàng ấy, thấy nàng ấy đã cắn nát môi dưới, lấy tay từ từ che mặt lại, đột nhiên xoay người chạy vụt ra ngoài.

“Từ Hi, là ngươi sao?”

Lời nói của hắn làm cho Tuyền Cơ phục hồi tinh thần lại, đúng rồi, hắn nằm ở trên giường nên không nhìn tới chỗ của nàng, cho nên hắn nghĩ rằng nàng là Từ Hi, vì quan hệ giữa Từ Hi và Như Ý rất sâu sắc.

“Ngươi bảo Tử Cẩm chỉnh sửa tấu chương lại một chút giúp trẫm, lát nữa trẫm sẽ ra ngoài xem. Hôm nay đã quá giờ không lâm triều, trong triều đình chỉ sợ đã truyền ra lời bàn tán.” Hắn lạnh lùng cười, giọng nói tựa hồ đã khôi phục vài phần tức giận, một trận ho nặng lại lập tức truyền đến.

Cũng giống Như Ý, nàng đã hiểu được lòng hắn, không còn hiềm nghi. Về chuyện hoàng hậu, chuyện ca cơ chỉ cần nhất nhất hỏi hắn! Hiện tại, nàng cực kỳ bi ai, nhưng cũng hơi nổi giận, đã bệnh nặng như vậy sao còn có thể để ý chuyện tình gì khác chứ, việc cấp bách là phải dưỡng bệnh cho tốt!

Nàng lau nước mắt ở khóe mắt đi, đẩy màn thủy tinh ra đi qua chỗ hắn. Sau lưng những hạt châu trong suốt sáng choang giao nhau, vang lên bang bang.

Còn chưa kịp đi đến cạnh giường nàng lại nghe thấy hắn lãnh liệt quát, “Ai cho ngươi vào đây? Bộ dáng của ngươi có giống đi nữa cũng không phải là nàng, cút đi đi!”

Hắn biến nàng trở thành cô ca cơ kia sao? Tuyền Cơ vừa buồn cười vừa vui sướng, nghiêng người nhìn trên giường, chỉ thấy Long Phi Ly hơi hơi nhắm mắt, chắc là hắn chỉ tùy tiện liếc mắt sơ một cái, còn không kịp nhìn kỹ đã trực tiếp biến nàng trở thành người khác rồi

Nàng cắn cắn môi, đặt mông ngồi xuống giường, ánh mắt Long Phi Ly nhíu lại, chống người ngồi dậy, mở to mắt ra nắm chặt cổ tay của nàng.

Tuyền Cơ để mặc cho hắn nắm, nói: “Đau quá đi. Còn nữa, trước khi ngươi bình phục, tạm thời ta không tính cút đâu.”

Long Phi Ly giống như không hề nhận ra tất cả mọi thứ, bàn tay nắm trên cổ tay nàng càng ngày càng siết mạnh đến mức sắp trật khớp, kinh ngạc nhìn nàng một hồi lâu, trầm mặc cả buổi rồi mới nói: “Nàng tới làm cái gì.”

“Ta thích đến thì đến thôi.”

“Nàng đi đi.”

“Tốt.”

Ánh mắt Tuyền Cơ khẽ liếc bàn tay của hắn, miệng thì nói kêu nàng đi đi vậy mà tay còn nắm chặt tay nàng đến mức bầm tím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.