– Ừm! – Như Ý gật đầu. – Đây là một phương pháp rất thông minh. Đáng tiếc, đáng tiếc!
– Đáng tiếc là ngươi đã nhìn ra manh mối, mà nha đầu của nàng lại cam tâm tình nguyện giao ý chỉ này cho ngươi. Vừa rồi, không phải nàng nhờ ngươi đưa thủ dụ này giao cho chủ tử của mình sao? – Cát Tường cười lạnh. – Cho dù chúng ta lấy được thủ dụ này thì thế nào? Chẳng phải vẫn phải đưa ra. – Cát Tường đang nói, chợt nâng cao giọng. – Như Ý, chẳng lẽ ngươi định giấu thủ dụ đi? Nếu để hắn biết được, ngươi và ta….
– Ai nói ta muốn giấu thánh chỉ đi! – Như Ý thu lại nụ cười, miệng phát ra từng chữ rõ ràng.
… …
Hoa Âm cung.
– Điệp Phong, im miệng! Đừng nói nữa! – Tuyền Cơ đã hiểu tất cả. Chẳng lẽ nàng lại phải một lần nữa nhìn thấy nha hoàn của mình chết trước mặt mình sao?
Không chỉ nàng, mà toàn bộ nô tài trong Phượng Thứu cung đều bị dụng hình; trong đó, Điệp Phong và nàng là bị phạt nặng nhất. Những người khác bị đánh ba mươi trượng, nàng bị đánh năm mươi; còn Điệp Phong vì bị thêm tội nhục mạ Như Ý nên đã bị đánh bảy tám mươi trượng. Dù mặt miệng nàng đều là huyết nhưng nàng vẫn căm hận Như Ý, hơi thở dù mỏng manh nhưng vẫn mắng chửi:
– Ôn Như Ý, ngươi lừa ta. Ngươi hại nương nương chúng ta. Điệp Phong ta có chết cũng sẽ không tha cho ngươi. Nương nương, ta có lỗi với ngài…
Tuyền Cơ bị hai gã nội thi ấn xuống nên không thể làm gì ngoài việc đau lòng nhìn Điệp Phong. Nàng quay sang nhìn đám quan viên đã được gọi đến đứng xếp dãy hai bên nhưng vô dụng rồi, nàng không thể đưa ra thánh chỉ! Trước khi đám người Phượng Thứu cung đến thì Như Ý đã giao thủ dụ cho thái hoàng thái hậu. Bà ta thấy thủ dụ liền giận dữ, cười lạnh quát:
– Giỏi cho một Niên phi, dám tính kế ai gia! Hôm nay cho dù hoàng đế có ở đây cũng không bảo vệ được ngươi!
Thủ dụ đã bị thái hoàng thái hậu cầm, Tuyền Cơ không thể đưa ra thủ dụ trước mặt mọi người nên sẽ không còn ai có thể cứu được các nàng.
Nãy giờ Niên thừa tướng vẫn quỳ trên đất cầu xin tha tội. Rốt cuộc thì vị thân phụ này cũng vì Tuyền Cơ mà làm được chút chuyện; chỉ e mục đích là không muốn tai họa lần này liên lụy tới Niên gia. Mưu hại long tử của hoàng hậu là tai họa đe dọa tới cả gia tộc.
Tuyền Cơ nhìn Như Ý, trong lòng phát lạnh. Thừa cơ nội thị phía sau hơi phân tán, nàng dùng sức giãy ra rồi lảo đảo chạy đến bên cạnh Điệp Phong bảo hộ nàng, sau đó ngước nhìn thái hoàng thái hậu:
– Đừng đánh nữa! Muốn đánh thì đánh ta!
Thúy Nha hốt hoảng, chạy tới bên người Tuyền Cơ, giọng điệu run rẩy:
– Vật kia là do nô tỳ làm, không liên quan tới nương nương của chúng ta! Là nô tỳ làm!
Cả sảnh đường lập tức lâm vào im ắng. Thái hoàng thái hậu vung tay lên, nội thị chấp lệnh hành hình lui xuống. Tuyền Cơ vội vã ôm lấy Điệp Phong đang hấp hối vào lòng, vừa sợ vừa thương mà quay sang trách mắng Thúy Nha:
– Thúy Nha, ngươi nói bậy bạ gì thế hả?
Hoàng hậu liếc nhìn An Cẩn, An Cẩn nâng nàng dậy sau đó cười yếu ớt chất vấn:
– Ngươi nhận là ngươi làm? Vậy bản cung hỏi ngươi, ngươi cũng biết tên tự của bản cung là gì?
Thúy Nha bị hỏi như vậy liền cứng miệng, không biết phải đáp lại như thế nào. An Cẩn đứng một bên mừng thầm, một gã tỳ nữ thấp hèn làm sao biết tên tự của hoàng hậu? Trừ phi búp bê vải kia đúng là người trong Phượng Thứu cung làm, nhưng đó là trừ phi, sự thực thì không phải. Búp bê vải là do An Cẩn ả nghe theo kế hoạch của hoàng hậu, để cho Tuyết nhi bí mật mang vào sau đó chính nó lại mang ra!
Thái hậu lúc này cười lạnh nói:
– Khen cho một kế mạo nhận để thế thân! Tội danh làm hại hoàng hậu há có thể một tiện nô thấp kém có thể gánh vác? Ai gia thấy ngươi còn chưa đủ can đảm để làm chuyện này!
Cách nói của thái hậu như một lời dẫn tội , một tiểu nha đầu dù có gan tày trời thì cũng không dám mưu hại hoàng hậu. Tuyền Cơ cười khổ, tội danh chủ mưu lại đổ hết lên nàng, hoàn toàn có cơ sở. Vậy thì nàng sao có thể để Thúy Nha thay mình chịu tội! Lần này chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết. Chung quy vẫn không thể đợi hắn trở về!
… …
Thái hoàng thái hậu giận không thể át, vỗ mạnh lên mặt án mấy cái:
– Thái hậu, ngươi cần gì phải nhiều lời! Cả trên dưới đều bất chính, tất cả những nô tài liên can trong Phượng Thứu cung đều đáng luận tội! Niên phi có ý định hãm hại hoàng hậu là chuyện đã rõ một rõ hai, lập tức thi hành cung hình!
Cung hình? Vậy thì tử tội khó mà thoát được! Khóe miệng Cát Tường dần cong lên, trong lòng vui sướng tột độ. Nàng liếc nhìn Như Ý đứng bên cạnh thì thấy người này nãy giờ vẫn cụp mắt, đứng không nhúc nhích. Thấy tình thế nghiêm trọng trước mắt, Hạ Hầu Sơ vội bước ra khỏi hàng ngũ, quỳ xuống, giọng điệu gấp gáp bẩm tấu:
– Mong thái hoàng thái hậu cân nhắc, chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. Vi thần cho rằng nên chờ hoàng thượng hồi cung rồi định đoạt mới thấu đáo.
– Lời của trạng nguyên là có ý gì? – ánh mắt sắc lẹm của thái hậu quắc lên, giọng thản nhiên. – Ai gia thì không nói nhưng chẳng lẽ ngay cả thái hoàng thái hậu cũng không có quyền xử trí một tội phi sao?
Nghe vậy, thái hoàng thái hậu càng lên cơn giận, lạnh lùng cười chất vấn:
– Hoàng đế? Hoàng đế nhìn thấy ai gia cũng phải hạ mình cung kính thi lễ, tôn ai gia một tiếng hoàng tổ mẫu. Hôm nay ai gia quyết trị tội Niên phi thì thế nào?
Vài vị quan đứng về phe Úc thừa tướng cũng bước ra khỏi hàng, cất cao giọng bẩm tấu:
– Xin thái hoàng thái hậu vì hoàng hậu chủ trì công đạo.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, đám người Phượng Thứu cung chỉ biết hoảng sợ nhìn về phía Tuyền Cơ. Điệp Phong cố lấy hơi, nhướng người nhìn nàng, giọng thều thào:
– Nương nương, nương nương…
– Đừng sợ! – Tuyền Cơ ôm chặt Điệp Phong, ánh mắt bình thản nhìn Như Ý. Như Ý như cảm giác được bèn ngẩng đầu lên, lạnh lùng đón nhận cái nhìn của Tuyền Cơ.
Đúng lúc này lại có thêm một vị quan bước ra khỏi hàng. Hắn nhíu mày nhìn Tuyền Cơ một cái rồi quỳ xuống trước mặt thái hoàng thái hậu, từ tốn lên tiếng:
– Thái hoàng thái hậu, người có thể nghe một lời của lão thần?
*** ***
Bên trong nhà tù tối tăm không chút ánh sáng, đâu đâu cũng ngập ngụa mùi hôi tanh của máu.
Tuyền Cơ ôm Điệp Phong, còn Thúy Nha và đám cung nữ, nội thị thì đang ngồi bên cạnh khóc nức nở. Ai ai cũng nhận rõ một điều rằng Điệp Phong sắp trụ không nổi. Đây chính là đại cung nữ mà Như Ý tự tay ban cho nàng và hôm nay nàng ấy cũng gián tiếp chết trong tay Như Ý. Càng nghĩ càng hận, Tuyền Cơ cố nghiến chặt răng, nước mắt trào ngược lên rồi rớt xuống mặt Điệp Phong.
– Nương nương, đừng như vậy! – Điệp Phong gượng cười, tay lần tìm cầm chặt tay Tuyền Cơ. – Nương nương, người nhất định sẽ không có chuyện gì. Người sẽ… sẽ bình an đi ra ngoài. Hoàng thượng rất nhanh sẽ … sẽ … sẽ tới cứu người!
Tuyền Cơ bị Điệp Phong nắm chặt tay tới mức cảm thấy tê tê, nhám nhám. Chợt nàng sực nhớ khi nãy lúc Hạ Hầu Sơ quỳ gối bên cạnh đã âm thầm nhét vào tay nàng một cuộn giấy nhỏ! Nàng khẽ vuốt tóc Điệp Phong rồi chuyển nàng ấy cho Thúy Nha, còn mình thì cố nhịn đau đứng lên, đi tới bên tường có treo một ngọn đèn mờ mở vật trên tay ra xem.