Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 396: Cảm tình diễn



Đêm hôm đó, nằm trên giường mơ mơ màng màng, đột nhiên cửa lao mở ra, nàng cúi đầu kêu một tiếng, ” A Ly.”

Trên người đột nhiên tê rần, có người một cước đạp lên trên bụng nàng.

Nàng thống khổ nức nở, chỉ nghe có người nói: “Bệnh tình không có báo lên?”

“Sao có thể không báo, tội phản nghịch, Niên gia ngày mai bị tịch thu gia sản xử tử toàn gia rồi, tuy nói nữ nhân này nhất định cũng sẽ bị xử tử, nhưng thánh chỉ vẫn chưa hạ.” Một kẻ khác không kiên nhẫn nói: “Chém chết tất chấm dứt sạch sẽ, nhưng nếu chết trong lao thì chúng ta sẽ gặp phiền phức.”

“Thế thì sao chứ?” Người lúc trước hạ giọng nói; “Ngươi nói, nàng ta rốt cuộc cũng là nữ nhân mà hoàng thượng đã sủng hạnh qua, có thể hay không —-“

Người còn lại lập tức phản bác, cười nhạo nói: “Tất nhiên sẽ không! Ngươi suy nghĩ chút đi, năm đó tướng quân Niên Tụng Đình xảy ra chuyện, rồi lại đến chuyện Niên tướng, những sủng ái trước kia đều là giả, sau chuyện Niên Tụng Đình, mọi người đều thấy Niên phi được sủng ái, kỳ thật hoàng thượng không hề yêu thương nàng ta như vậy, tỷ tỷ Niên Dao Quang của nàng đê tiện dụ dỗ, nay đã hương tiêu ngọc vẫn. Ta vốn cũng không hiểu, nhưng hai ngày trước, ta cùng với một vị biểu ca đương sai trong Hàn Lâm viện uống rượu, nói đến chuyện giết hay không giết Niên phi, hắn đã cho ta biết một chút bí sự, ta mới coi như là hiểu rõ.”

“Lời này là sao?” Mấy người khác lập tức hứng thú.

Người nọ thấp giọng nói: “Vị biểu ca của ta ở Hàn Lâm Viện là một tên chạy vặt, cũng thường có cơ hội nghe các Đại học sĩ nói chuyện lúc rãnh rỗi. Các ngươi nói Đại học sĩ phân tích việc này như thế nào, một số người vốn cũng không rõ ràng lắm, nhưng lời vị Thám hoa Trương Tiên nói cũng rất có đạo lý. Vị tướng quân mới nhậm chức Bạch Chiến Phong, trận thắng vừa rồi cũng coi như là chiếm được lợi thế về mặt thời gian. Các ngươi ngẫm lại mà xem, chuyện Niên tướng vừa mới bại lộ, cấp tín cấp tốc phát đi, nhận được tin đại khái còn phải thảo luận chiến thuật, Bạch tướng quân lại chưa nhận được tin tức đã phát động công kích, làm sao có khả năng! Trừ phi là hoàng thượng đã sớm có mật chỉ.”

Mọi người vừa nghe hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau, mấy người vỗ tay cười to, một người vừa nghĩ nói: “Lời này của ngươi cũng chỉ giải thích được hoàng thượng dụng kế khôn ngoan, nhưng cùng với việc giết hay không giết Niên phi lại chẳng chút liên quan.”

Người lúc trước kể chuyện cười nói: “Đây đúng là mấu chốt vấn đề! Vị Thám Hoa kia nói, Niên Tụng Đình gian díu với Niên tần, hoàng thượng muốn giết Niên gia, tạm thời còn chưa phải lúc, muốn tru di cửu tộc, cái này thật sự là có chút tàn nhẫn, các ngươi nói dân chúng trong thiên hạ sẽ cảm thấy như thế nào?” Đó là thứ nhất, thứ hai, tâm hoàng thượng cũng không thật sự đặt ở Niên gia, lúc ấy nếu Niên tướng bị liên lụy mà chết, vậy làm sao có biến cố tại bãi săn? Hung Nô muốn xâm lấn nước ta, cũng phải lựa chọn thời gian, với lại hòa đàm trước kia không phải vẫn còn sao, Hung Nô muốn xâm chiếm Tây Lương chúng ta, không phải là sẽ ở quốc gia khác tạo ra lý do rồi lại ngang ngược mượn cớ, làm gì còn muốn ngăn chặn và hòa đàm chứ.”

“Ngày đó hoàng thượng thật sự đến bãi săn là để đi săn? Bất quá là cho Niên tướng cơ hội để làm phản mà thôi, ngài ấy chính là biết rõ Niên tướng nhất định sẽ khởi sự, nên trước đó đã cũng Bạch tướng quân quyết định phát động tấn công Hung Nô, lúc đó Hung Nô vẫn còn đang chờ tin tức từ Niên tướng, làm sao có thể có bất kỳ sự phòng bị nào? Hơn nữa đến lúc này, các nước khác cũng không thể nói Tây Lương chúng ta hủy hòa đàm trước, mà chính là Hung Nô và Niên tướng muốn giết quân chủ Tây Lương chúng ta trước!”

“Ngươi nói tỉ mỉ từng việc một như vậy, bản thân ta cũng đã hiểu, hoàng thường không phải là thực sự sủng ái Niên phi, sủng ái hai vị Niên phi đều là giả, chuyện Niên Tụng Đình, bất quá chỉ là mượn có sủng ái Niên phi mà tha cho Niên gia, chờ thời cơ thật tốt để tiêu diệt cửu tộc Niên gia, dân chúng không hề biết, làm sao cảm thấy ngài ấy tâm ngoan thủ lạc? Quan trọng nhất là, mặc dù Tây Lương chúng ta xuất binh trước, nhưng người khác lại không thể lên án, lần xuất binh đầu tiên,lại làm cho trận đầu diễn ra thật nhanh.”

Bên tai, âm thanh hưng phấn của mấy tên cai ngục vẫn tiếp tục vang lên. Tuyền Cơ rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa. . . . Trương tiến, quả là một vị Thám Hoa tài hoa. Những lời phân tích này nghe rất hợp lý.

Đều là giả dối? Làm sao có thể!

Nếu nói hắn yêu thương nàng chỉ là giả dối, là diễn cho người khác xem, những yêu thương trân trọng mà hắn đối với nàng thì sao? Hắn đã sớm biết rõ nàng sẽ không giúp Niên gia, hắn sao còn có thể lợi dụng nàng? Nếu tấc cả chỉ là giả dối, vậy chuyện tình ở chốn đào nguyên thì sao? Hăn cơ hồ ngay cả tính mạng cũng suýt mất. . . . .

Còn có chuyện tình Như Ý thì sao? Chuyện Như Ý cũng là giả sao? Làm sao có thể? Sẽ không! Sẽ không! Cả người mệt mỏi thống khổ, ngay cả duy trì ý chí cũng đang trở nên dần mỏng manh? Nàng nên tin tưởng hắn, nàng nên tin tưởng hắn.

Nhưng trước đó, nửa điểm hắn cũng không nói cho nàng biết, vừa rồi bọn họ có nói, sang năm sẽ tịch thu gia sản xử tử cả nhà Niên gia! Hắn muốn chém đầu cả nhà Niên gia!

Nàng dùng chính thân thể mình làm tiền cược, hắn có đến không? Âm thầm thay thế Niên phu nhân cùng Lục Tử không được sao? Nhưng, nếu như vậy . . . .nếu muốn cứu Lục Tử, thì phải tìm một đứa trẻ tuổi tác tương đương, nàng không thể . . .Nhưng còn Niên phu nhân, không thể tha cho bà ấy sao?

Suy nghĩ một hồi, hốc mắt chua xót, nỗi đau trong lòng còn hơn xa so với cái đau của thân thể.

Niên phu nhân, vị mẫu thân hiền lành này, hắn đối với và ấy cũng có phần kính trọng! Nếu hắn thật sự không đến, cái đó nói lên điều gì, hết thảy thật sự đều là giả sao? Không! Nàng không tin! Cảm tình diễn, ai cũng không thể làm được!

Nàng đưa tay che kín mặt, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng đồ vật va chạm.

Nàng cả kinh, mắt nhập nhòe mơ hồ hiện lên một bóng người, một bàn tay nắm lấy cằm nàng, nhét viên thuốc vào miệng nàng, ” Nếu không muốn giống những kẻ kia thì mau nuôt xuống, đây là giải dược. Tuy thuốc bột phát tán trong không khí, ngay lúc đó đã tan hết, ngươi vừa rồi mặc dù vô ý che kín mặt mũi, những cũng đã hít vào không ít.”

Tuyền Cơ cố hết sức dịch chuyển thân mình, chỉ thấy phía trước là một nội thị áo xanh đang đứng, lông mày nhíu lại nhìn nàng tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Người này là ai? Mặt mũi trong rất bình thường, nhìn qua cũng không có gì đặt biệt, nàng không biết nam tử này, cảm giác choáng vàng càng lúc càng nghiêm trọng, nàng nuốt nhanh viên thuốc xuống miệng.

Cười khẽ một tiếng, người nọ đột nhiên nói: “Ngươi biết ta là ai sao?”

Thanh âm này, nàng nhận ra được! Là người kia sao? Không đúng! Làm sao có thể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.