“Hơn nữa, Điệp Phong, nếu chàng vô sự, ta còn có thể rời đi, nhưng chàng gặp chuyện, dù thế nào ta cũng không rời khỏi chàng.”
Điệp Phong giật mình, “Chủ tử, hoàng thượng ngài ấy đối với người. . . . . “
Tuyền Cơ lắc đầu, “Ta muốn đi tìm chàng, Điệp Phong, em không cần phải lo lắng cho ta, thời thế hiện giờ, em có thể xuất cung là chuyện tốt, nhưng Tiểu Lữ Tử có vẻ —–“
Nàng đang nói, thì thấy Điệp Phong hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa, nàng theo ánh mắt Điệp Phong nhìn lại, chỉ thấy bốn gã nội thị bộ dáng xấu xa đang đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm hai người, khóe mắt đuôi mày, ẩn ẩn toát lên lệ khí.
Chủ tớ hai người chấn động, một người trong đó đi ra, hơi hơi khom người, “Niên phi nương nương, mời đi theo ty chức.”
Điệp Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi là nội thị cung nào?”
Tuyền Cơ giữ chặt Điệp Phong, cười lạnh nói: “Không, bọn họ là quân nhân!”
Mấy người ở cửa liếc nhìn nhau, trong mắt không dấu nổi vẻ kinh ngạc, người đứng đằng trước cười nói: “Nương nương nhãn lực thật tốt.”
“Là các ngươi nóng vội quá mà thôi, nếu là nội thị sao lại xưng là ty chức?” Tuyền Cơ chậm rãi nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Người nọ cả kinh, lập tức nói: “Chúa thượng đã sớm giao phó, nương nương không cần sợ hãi, ty chức tuyệt đối sẽ không tổn thương người! Người chỉ cần đi theo ta là được.”
“Các ngươi là cùng một bọn với Tiểu Lữ Tử?” Điệp Phong cắn răng, thân mình run nhè nhẹ.
“Tiểu Lữ Tử nào?” Một nam nhân thô kệt hét một tiếng, vài tên nam tử đã bước nhanh về phía hai người, người nói chuyện lúc trước trầm giọng nói: “Giêt tỳ nữ kia, nhớ không được làm tổn thương Niên phi.”
Tuyền Cơ kinh hãi, kéo Điệp Phong ra sau lưng, mắt thấy mấy người đó đã đến gần chộp tới hai người, một người trong đó ra tay ngoan tuyệt, năm ngón tay nắm lại, hung hăn đánh lên đỉnh đầu Điệp Phong, Tuyền Cơ trong lòng đau xót, khàn giọng kêu lên: “Đừng làm hại nàng ấy!”
Điệp Phong tự biết khó thoát khỏi cái chết, gắt gao nhắm mắt lại.
Kình phong trêm đỉnh đầu đánh úp lại, nhưng sự đau đớn khiến người ta sợ hãi lại không đến, Điệp Phong run rẩy mở mắt ra, đã thấy nam nhân trước mặt mình lù lù bất động, miệng há lớn, thần sắc dự tợn cứng ngắc, nam nhân bên cạnh muốn bắt Tuyền Cơ cũng đứng im, mắt trợn to. Hai tên nam tử phía sau, đã nằm sấp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Những người trước mặt đều đã chết! Trong nháy mắt nàng nhắm mắt lại, toàn bộ bọn họ vậy mà đã chết!
Điệp Phong lúc này mới thét ra tiếng thét chói tai, mọi kinh hãi trong tâm đều thét lên thành tiếng, Tuyền Cơ lay nhẹ thân mình, dời bước đến bên nàng, kéo nàng vào lòng.
Ánh mắt nghi hoặc sợ hãi của hai người nhìn lại, Tiểu Lữ Tử đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn các nàng.
Là hắn cứu các nàng! Đừng nói là Điệp Phong không biết Tiểu Lữ Tử đã ra tay như thế nào, dù là Tuyền Cơ cũng chỉ thấy Tiểu Lữ Tử giương nhẹ tay áo, trong thoáng chốc mấy nam nhân đã mất mạng.
“Nương nương, ta đến đưa người xuất cung, hãy theo ta.” Nội thị trẻ tuổi tự nhiên nói.
Tuyền Cơ kinh hãi, bộ dáng thần thái của người này đều là Tiểu Lữ Tử, nhưng loại ngữ khí trong trẻo mà mãnh mẽ này, không phải là một nội thị bình thường nên có.
Điệp Phong chạy lên chắn trước mặt Tuyền Cơ, run giọng nói: “Ngươi không phải tiểu Lữ Tử, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn mang nương nương đi đâu?”
Tiểu Lữ Tử nhẹ nhàng cười, “Người có thiên diện, chỉ là không giống với ngày thường mà các ngươi đã nhìn thấy mà thôi.”
Tuyền Cơ lại kéo Điệp Phong ra sau lưng mình, trong lòng ngược lại lại trở nên bình tĩnh, nàng có cảm giác, dù Tiểu Lữ Tử này là thật hay là giả thì ý đồ đến đây tựa hồ cũng không phải là ác ý.
Tiểu Lữ Tử liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, ấm giọng nói: “Niên phi, ngươi ngày thường cũng là một người biết cách xử sự,không tranh giành, không hại người, là một người bao dung, nơi này không phải là nơi ngươi có thể sống yên ổn.’
Hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc vòng ngọc, nói: “Khi ta gỡ thứ này xuống từ trên người ngươi, thì cũng là lúc ta nhận phần ủy thác này từ Tiên Nghiên Đài, rất nhanh, nơi này sẽ xảy ra một đại tai kiếp, ngươi phải theo bọn ta rời khỏi đây. Xin hãy yên tâm, mười người bọn ta có thể bảo vệ ngươi bình an.”
Điệp phong mờ mịt không biết nói gì, Tuyền Cơ cả người chấn động, Tiên Nghiên Đài! Nàng không biết Tiên Nghiên Đài là nơi nào, nhưng cái tên này, ngày đó tại Bạch phủ nàng đã từng nghe Bạch phu nhân nói qua, khi đó nàng trúng kịch độc, dung nhan bị hủy, lúc đó Bạch Chiến Phong muốn dẫn nàng đến Tiên Nghiên Đài cầu y.
Ở nói không rõ đó,có thể trị được loại độc mà không ai trị được, có thể thấy được Tiên Nghiên Đài là một nơi phi phàm. Nghe cách nói của người này, dù chỉ vài câu ngắn gọn, lại ôn tuệ hơn người, nhưng —– nàng cười cười, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Ngọc này không phải là vật của Tuyền Cơ.”
Tiểu Lữ Tử mâu quang tối lại, “Không phải của ngươi, tất nhiên là có người nhờ vả.’
“Là ai?” bàn tay Tuyền Cơ xiết chặt, mồ hôi đã ướt cả bàn tay.
Điệp Phong chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình nam tử chớp lên, đã đến trước mặt hai người.
“Việc này không nên chậm trễ, bây giờ phải lập tức rời đi!”
Nàng không có ý định đi, hai chữ “Kim Thượng” thốt ra, nàng càng không thể đi, hắn vẫn luôn nhớ đến nàng! Nàng còn cầu gì đây? Trong mắt Tuyền Cơ ẩm ướt, trên môi lại không tự chủ được mà mỉm cười, “Xin ngươi hãy mang Điệp Phong rời khỏi đây, ta không đi, ta sẽ không đi, mặc kệ đây là nơi ta không thể an phận mà sống!”
Tiểu Lữ Tử lông mày liễm liễm, “Không được. Ước định này đã bắt đầu từ trăm năm trước, ta không muốn ép buộc ngươi, nhưng Tiên Nghiên Đài không thể không hoàn thành ước hẹn.’
Lúc này, dường như Điệp Phong đã minh bạch được chuyện gì, khàn giọng chất vấn: “Tiểu Lữ Tử, ngươi rõ ràng có võ công, vì sao trước kia mấy lần Phượng Thứu Cung gặp kiếp nạn, ngươi không ra tay cứu giúp?’
“Điệp Phong cô nương, sống chết có số, đó là mệnh, không phải là điều mà chúng ta nên nhúng tay.” Tiểu Lữ Tử thản nhiên lên tiếng, mâu quang lại hướng Tuyền Cơ, nói: “Nếu ngươi bướng bỉnh, Lữ Tống đành phải mạo phạm.”
Tuyền Cơ lắc đầu, lùi về phía sau, cười nói: “Các người có thói quen đứng nhìn chuyện sinh tử, mặc kệ người vật thay đổi vẫn luôn bất động như núi, Tiên Nghiên Đài, Tiên Nghiên Đài, Tuyền Cơ không biết trên đời này có thần tiên hay không, nhưng các người quả thật có thể coi như là tiên nhân rồi, nhưng chúng ta không phải, chúng ta chỉ là những người bình thường, có thất tình lục dục, chỉ đơn giản vì một vài người mà sống, cũng vì một số người mà chết.”
“Ta sẽ không đi theo ngươi, ta muốn đến Kim Loan điện!”