Thanh âm như nghẹn ở yết hầu, ánh mắt chạm đến khóe miệng hồng hồng của Như Ý, Tuyền Cơ cuối cùng cũng không lên tiếng. Kỳ thật, dù muốn thét lên,cũng không biết phải thét lên điều gì, chỉ là trong lòng thật sự rất sợ hãi.
Nàng thật sự không muốn bị Long Chỉnh Văn chạm vào, tay hung hăng đánh về phía hắn, hoặc hắn sẽ chịu chút đau đớn, hoặc để nàng té xuống!
Trong lòng nàng không thoải mái, nghĩ lại lại thấy chuyện này thật có chút buồn cười, liền cười nhạt ra tiếng.
Long Chỉnh Văn thần sắc lạnh lùng, dù hắn có liều mạng để nàng đánh trúng thì thế nào? Nàng cho đến bây giờ vẫn luôn đối với hắn lãnh đạm, hắn muốn cho nàng một chút giáo huấn, chỉ hơi chút chần chờ, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Long Phi Ly ra tay cực nhanh, giương tay đánh một chưởng lên lưng Như Ý, đẩy nàng về phía Từ Hi. Từ Hi ngẩn ra, nhưng dù sao hắn đi theo Long Phi Ly cũng đã lâu, nghĩ một chút, liền hiểu ý, đỡ lấy Như Ý.
Như Ý cười tự giễu, liếc nhìn thân ảnh cao lớn tuấn tú bên cạnh, kiên định gần như lãnh mạc, lại không hề mang theo nữa điểm chần chờ.
Nhưng, hắn vẫn còn cứu nàng. Nàng nên làm gì mới tốt đây! Nàng càng ngày càng không thể áp chế được tình cảm dành cho hắn, nhưng A Thất với hắn cũng là lưỡng tình tương tuyệt, từ kiếp trước đến kiếp này.
Khẽ khép hờ hai mắt, nghiêng đầu, vậy mà vẫn cứ nghe thấy thanh âm của hắn, từng câu, hung hăng dội vào lòng nàng.
"Có vẻ ngươi không muốn nàng!"
Cơ thể nghiêng nghiêng về phía trước, Tuyền Cơ vốn đã nhắm mắt lại, hạ quyết tâm cứ thế hoa hoa lệ lệ mà té xuống. Mùi long tiên hương lại thản nhiên lượn lờ nơi chóp mũi, nàng đột nhiên mở choàng mắt, người cũng đã quay về vòng tay quen thuộc.
Long Phi Ly một tay ôm nàng, một tay cầm kiếm chĩa về phía Long Chỉnh Văn.
Tuyền Cơ chợt kinh, chợt hỷ, tâm tình kích động, nếu nơi này chỉ có hai người bọn họ, nàng đã sớm vừa cắn, vừa đánh tên oan gia chết tiệt này rồi, nhưng hiện tại không phải là lúc để phác tác, hung hăng trừng mắt liếc Long Phi Ly một cái, người hơi hơi dùng sức, muốn tránh thoát khỏi tay hắn.
Vòng tay bên hông nàng vẫn siết chặt, không chút nới lỏng.
"Cửu đệ công phu thật không tồi!" Long Chỉnh Văn nhướng mày, cười nói: "Nhưng, ngươi nói xem, một thân võ công của ngươi liệu có thể giết được bao nhiêu người ngoài kia? Một trăm? Một ngàn? Có thể giết được một vạn chăng?"
"Muốn giết tên loạn thần tặc tử như ngươi, Cửu ca ta thừa sức!" Long Tử Cẩm nâng người, nhấc tay lau vệt đen nơi khóe miệng, cười lạnh nói.
"Giết?" Long Chỉnh Văn khóe miệng hơi trầm xuống, Long Tử Cẩm cả kinh, đột nhiên một người phía trước chạy về hướng cửa điện – chính là Ngọc Kết Tử vốn đang giao thủ cùng Thanh Phong, hư chiêu nhoáng lên, hắn liền bứt thoát ra.
Long Tử Cẩm linh cơ vừa động, hô: "Thanh Phong, bắt lấy hắn! Hắn muốn ra ngoài mang người vào! Chỉ cần chúng ta bắt được Long Chỉnh Văn, chúng ta sẽ không thua!"
Thanh Phong không nói một lời, nhảy vút lên, người đã ở giữa không trung, lắc mình đuổi đến trước mặt Ngọc Kết Tử. Hai người lại quấn lấy nhau.
Dục tốc tất loạn, loạn tất trí tổn. Long Tử Cẩm nói lời này cũng đã nhắc nhở đám người Ôn Như Khải, hắn cùng Trang Thanh trao đổi ánh mắt, dẫn theo vài tên võ tướng cùng đánh về phía Long Chỉnh Văn.
Long Chỉnh Văn tuốt kiếm quang, tung liền mười mấy chiêu thức. Long Phi Ly vòng tay ôm lấy Tuyền Cơ, bọn họ ở trước mặt hai người động võ, kình phong hòa cùng kiếm quang, Tuyền Cơ cảm thấy trên mặt đau rát, tức giận thì tức giận, cuối cùng vẫn là thực không có chí khí mà dựa sát vào trong ngực nam nhân.
Long Phi Ly cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng bộ dạng không được khỏe, nhíu nhíu mày, nhuyễn kiếm vung lên, chém ra mấy đạo kiếm quang, sự sắc bén đó thoáng chốc liền khiến cho đám người Ôn Như Khải vội vã lui lại mấy bậc.
Long Lập Dục thấy thế hổn hển, cả giận nói: "Long Phi Ly, ngươi điên rồi hay sao mà đi giúp Long Chỉnh Văn!"
Hạ Hầu Sơ cười lạnh, mỉa mai, "Chẳng lẽ ngươi cho là hoàng thượng nên đi giúp ngươi?"
Long Lập Dục nhất thời nghẹn lời, Long Chỉnh Văn cao giọng cười, "Tạ Cửu ca viện thủ! Nhưng...."
Giọng hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt hơi hơi nhướng lên, nhìn lên đỉnh đại điện, mọi người chỉ vừa hơi cảm thấy bất thường, thì hắn đã cười rộ lên rồi rồi đột nhiên trở nên âm trầm, Ôn Như Khải chỉ vừa mới bắt đầu triển khai một lượt tấn công mới, lại vang lên một tiếng rống dài, cực chói tai.
Tuyền Cơ bị thanh âm này làm cho chấn động, chợt cảm thấy khó chịu trong bụng, Long Phi Ly nhanh chóng giơ tay lên che lại tai nàng.
Nàng ở trong lòng hắn hoảng sợ ngẩng đầu, liền thấy trên đỉnh bụi mù giăng kín, thanh âm phá ngõa thạch vang lên mãnh liệt, liếc nhìn, liền thấy hơn mười hắc y nhân đang phá đỉnh hạ xuống, cầm kiếm bảo vệ bốn phía Long Chỉnh Văn.
Tình thế lại thay đổi!
"Muốn bắt bổn vương sao?" Long Chỉnh Văn khóe môi lạnh lùng cong lên, "Cho dù Long Phi Ly tự mình ra tay, bất quá cũng chỉ đánh ngang tay với bổn vương, không có mai phục, bổn vương sao có thể tiến vào trong Kim Loan điện này? Ngọc Kết Tử còn không đi mau!"
Lời nói của hắn đột nhiên xoay chuyển, Thanh Phong vốn đang giao thủ cùng Ngọc Kết Tử, cự biến trên điện, hắn vì vậy mà phân tâm, võ công hai người vốn sàn sàn như nhau, Ngọc Kết Tử đã vung chưởng mở cửa điện.
Ánh mặt trời lọt vào bên trong, ngập tràn khắp điện, soi rõ từng người bên trong.
Thái hậu sắc mặt thảm bại, thân người ngả ra sau, Long Lập Dục cũng quên không đỡ lấy bà ta, Phương Sở Phàm dẫn đầu đi đến sau lưng Long Chỉnh Văn, hai tên phiên vương Trang Thanh cũng lập tức cúi đầu tiến tới.
Chúng quan nhắm mắt theo đuôi, càng ngày càng nhiều.
Bên ngoài điện đều là quân của Long Chỉnh Văn!
Cơ hề tất cả mọi người đều biết, trận tranh quyền đoạt vị hôm nay, vị Thất vương gia này đã thắng!
Long Tử Cẩm cười khổ, nhìn lại bên mình, Úc tướng, Lâm Tư Chính cùng bọn Hạ Hầu Sơ đều mang cùng một vẻ mặt suy bại, giống hệt Long Phi Ly vừa rồi.
Đang trong vòng vây của hơn mười hắc y nhân, Long Chỉnh Văn thu kiếm vào vỏ, cười châm chọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Long Phi Ly.
Cuốc chiến tranh giành ngôi vị đã đi đến hồi kết cục, hết thảy đều đã kết thúc!
Long Phi Ly ôm lấy Tuyền Cơ, ánh mắt đã sớm không còn như vừa rồi, vô bi vô hỷ, chỉ là trầm tĩnh nhìn về phía cửa điện.
Có người đang chậm rãi tiến vào.
Ngược sáng mà đến.
Người này tại sao lại ở đây? Mọi người lắp bắp kinh hãi, Long Chỉnh Văn hơi hơi nhướng mày – đương nhiên, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có gì phải sợ!
"Ty chức tham kiến hoàng thượng, Niên phi nương nương!"
Người đến vừa dừng lại, tức thì vén y phục quỳ xuống, thần thái kính cẩn.
Người đến chính là Đoạn Ngọc Hoàn – thống lĩnh cấm vệ quân của đế đô, kẻ đã thảm bại trong trận Nhật Ảnh Thành khiến toàn quân binh sĩ năm ngàn người bị diệt.
Cũng chính vào lúc này, bên trên đại điện, mọi người nghe thấy thanh âm thản nhiên của nam nhân đang đứng thẳng tắp trước Long tọa.