Hai năm sau trận cung biến ngày đó, mọi chuyện đã qua tựa như món kẹo mạch nha, cứ dính dớp mãi trong lòng bàn tay, lại tựa như dòng nước, cứ len theo từng khe hở mà vuột mất.
Thời gian chầm chậm trôi.
Cảnh tượng ngày đó, tựa như một bức họa cuốn, một cuộn tranh thật dài, như Thanh Minh thượng hà đồ, mỗi một cảnh, có người, có vật, có việc, vàng son chói lòa.
Tinh tế suy nghĩ, quang cảnh nặng nề.
Quay đầu nhìn lại,có lẽ bất quá cũng chỉ cần dăm ba câu là có thể tóm lược được. Những gì còn lại, ngoài cảnh và người mơ hồ, còn có loại trở tay không kịp.
Loại tâm tình vừa vui mừng vừa bi thống đó, vụt đến vụt đi rất nhanh.
Long Chỉnh Văn liên binh cùng Thái hậu, cuối cùng vẫn phải nếm mùi thất bại. Thất bại, vây cánh Thái hậu cùng Long Chỉnh Văn cũng bị bắt.
Sau đó, Thái hậu lại dùng mạng của Như phi để đổi lấy mạng mình, Long Lập Dục cùng Ôn Như Khải.
Đáng tiếc thất bại.
Đối với Như Ý và hắn, thì đó chính là trận thắng đẹp nhất! Nàng ta vốn đã đoán được vị trí đại cung nơi Như phi bị giam giữ, trước khi vào triều, nàng đã mượn tử vệ trong tay Long Tử Cẩm lẻn vào đại cung cứu được Như phi, Như Ý biết rõ, hôm đó mọi lực chú ý của Thái hậu sẽ dồn hết lên trên triều, địa cung tất không đề phòng.
Nàng biết ý nghĩa của Như phi đối với hắn, khi Như phi nằm trên nhuyễn kiệu xuất hiện trên điện, nàng thấy hắn nhắm chặt phượng mâu, khi mở ra, trong đôi mắt đen tuyền lại có chút đỏ, bước vội xuống thềm.
Trước mọi ánh mắt, nàng nhìn hắn nhấc vạt áo, chậm rãi quỳ rạp xuống trước mặt Như phi.
Trong thiên hạ này, hắn năm ấy hai mươi tuổi, chỉ quỳ dưới gối một người.
Khoảnh khắc đó, nàng chực khóc, hắn cuối cùng cũng đã có thể yên lòng. Trên đời này, nếu là tình mẫu tử, thì có gì là không thể.
Kết cục của đám người Thái hậu nàng không biết. Cũng như nàng không biết vì sao Nạp Minh Thiên Lãng lại giúp Long Phi Ly.
Nếu chỉ bàn luận về giao tình, nói gì nàng cũng không tin. Long Chỉnh Văn dù có giao tình sâu đậm với Đại vương tử. Nhưng nếu muốn mượn binh cũng phải lấy Tây Lương làm lễ.
Chỉ biết khi Thái hậu nhìn thấy Như phi trên điện, liền sợ tới mức ngã khuỵu, sau, hắn lập tức sai người áp giải bọn họ rời khỏi đại điện. Xử tử, lưu đày, lăng trì,.. Nàng không biết Long Phi Ly sẽ xử trí bọn họ như thế nào. Tuy không công khai luận tội tru diệt, nhưng cũng không thoát khỏi cảnh ngấm ngầm dụng khổ hình. Dù sao, thái hậu đã hại Như phi thành ra như vậy, mà Long Phi Ly lại không phải là kẻ có thù không báo.
Tuy nhiên, kết cục của Long Chỉnh Văn nàng có biết. Có lẽ đó cũng không được tính là kết cục.
Nhưng nàng vạn lần cũng không ngờ sẽ có chuyển biến như vậy, Long Phi Ly cũng không lường trước được, tất cả mọi người ai cũng không ngờ được – bao gồm chính bản thân Long Chỉnh Văn.
Long Phi Ly muốn lập tức giết Long Chỉnh Văn, nhưng Như phi đã ngăn lại.
Bà nói, năm đó khi vẫn còn là một tân tỳ, có một lần, đã phạm vào kiêng kỵ của Thái hậu,Thái hậu vốn muốn giết bà, nhưng mẫu thân Long Chỉnh Văn là Thục phi đã cứu bà.
Về sau, bà ở bên hầu hạ Thục phi cũng không hề chịu bất kỳ ấm ức nào, sau này gặp gỡ tiên đế, nhận được long sủng.
Vốn, trước bà, Thục phi đoan trang xinh đẹp, là phi tần được sủng ái nhất hậu cung. Về sau, tiên đế yêu bà, cho đến cuối đời vẫn toàn tâm yêu bà, chính vì vậy Thục phi buồn bực mà chết. Đối với Thục phi, bà luôn luôn quý trọng, lại luôn cảm thấy mình đã đoạt đi sự sủng ái thuộc về bà. Sau tiên đế lại vì Long Chỉnh Văn ngộ thương Long Phi Ly mà lưu đày đứa con thứ bảy này đến quận Vong Ưu.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống trăm miệng một lời, không thể thả hổ về rừng.
Long Phi Ly nắm chặt quyền, nàng thấy rõ trong mắt hắn lúc này đã dày đặt sát ý. Hắn muốn Long Chỉnh Văn chết, nàng không thể nói rõ cảm giác này, giống như thứ Long Chỉnh Văn cướp không chỉ là giang sơn của hắn, mà còn có thứ khác quý giá hơn.
Hắn quỳ trước mặt Như phi, Như phi lại thở dài cất tiếng: "Con à, nếu mẫu phi có thể đứng lên, mẫu phi nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin con."
Nàng biết, tất cả mọi người đều biết, mười bốn năm cách biệt, hắn không muốn vào thời khắc gặp lại này lại khiến mẫu phi hắn không vui, nhưng nếu lúc này nhân nhượng, với tài trí của Long Chỉnh Văn, sau này muốn giết, khó lại càng thêm khó.
Long Chỉnh Văn nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Long Phi Ly nói: "Nếu có một ngày, tin Long Chỉnh Văn chết truyền ra, như vậy Long Phi Ly ngươi sẽ được vạn dân kính ngưỡng, một hoàng đế trọng chữ tín và còn là một nhi tử hiếu thuận."
"Phải rồi, Niên phi của ngươi tư vị thật không tồi, thân thể trắng nõn, mịn màng, trước ngực lại có nốt chu sa, đẹp mê người, phải chăng Tam ca cũng đã từng nếm qua tư vị của nàng rồi nên mới nhớ mãi không quên."
Trong tiếng cười của Long Chỉnh Văn, trên điện tất cả mọi người đều biến sắc.
Trong mắt Long Phi Ly một mảnh tinh hồng, trán nổi gân xanh, nếu không phải Từ Hi giữ chặt, hắn tất đã giết Long Chỉnh Văn.
Nàng biết, mặc kệ ngày đó triều thần nghĩ thế nào, cũng sẽ không có ai dám nói nàng một câu, nhưng Như phi lại hơi thay đổi sắc mặt.
Ngọc Kết Tử không rõ tung tích, mà Long Chỉnh Văn cuối cùng vẫn thoát thân.
Hắn vốn muốn nhốt Long Chỉnh Văn, nhưng người này cũng thật thông minh, nói nếu không được tự do, hắn thà tự sát.
Long Chỉnh Văn lúc ấy thản nhiên cười nói: "Như phi, bà đã hại chết mẫu phi ta, sao không để con trai bà giết luôn con trai bà ấy đi."
Dùng hốc mắt vốn đã trống rỗng nhìn thẳng về phía Long Phi Ly, Như phi liền muốn bò từ trên kiệu xuống.....
Cuối cùng, Long Chỉnh Văn đã không có được mọi thứ, chỉ còn lại duy nhất tính mạng.
Hắn bước ra khỏi cửa điện, nhẹ nhàng liếc nàng một cái, ánh mắt rét lạnh tà tứ.
Lòng nàng run lên bần bật. Nàng không biết, có phải vì lời nói của Long Chỉnh Văn hay là vì sao mà đêm đó Như phi thiết gia yến, lại không gọi nàng, nàng vốn không biết...hắn chỉ nói với nàng mẫu phi gọi hắn đến để nói vài lời.
Nàng hiểu, cửu biệt tương phùng, hai người sẽ có rất nhiều chuyện để nói, chỉ cười giục hắn đi nhanh đi. Hắn nhìn nàng thật sâu, bảo nàng chờ hắn, rồi dẫn Từ Hi rời đi.
Không có hắn ở Trữ tú điện, nàng ở một mình, liền muốn về thăm cung Phượng thứu một chút.
Phượng thứu cung đã phát sinh quá nhiều chuyện, cung nhân ngày xưa bị trục xuất cũng đã trở về, nhưng cũng có rất nhiều người đã ra đi mãi mãi...
Thuý Nhi, Tiểu Song Tử, một vài tiểu cung nữ đáng yêu, còn có Tiểu Lữ Tử. Nói đến Tiểu Lữ Tử, sau ngày đế đô chi loạn, nàng vẫn chưa từng gặp lại Lữ Tống. Có lẽ hắn đã trở về Tiên Nghiên đài.
Cũng may, hắn vẫn chưa tu thành tiên, tiên nhân không niệm tình.
Hạ Tang không chết, chỉ bị nội thương rất nặng, đang ở trong cung Ngọc Trí tĩnh dưỡng.
Nàng quay về Phượng Thứu cung thăm bọn Điệp Phong xong, liền đến chỗ Hạ Tang. Đám người Long Tử Cẩm cũng ở đây, Ngọc Trí vừa cười vừa khóc chăm sóc Hạ Tang.
Sau khi an ủi Ngọc Trí, nàng lại nhẹ giọng gửi gắm Tinh Oánh vài câu, nếu nàng cùng Ngọc Hoàn trở lại biên thuỳ, nhờ nàng gởi mấy lời đến Bạch Chiến Phong, khi ấy, Tinh Oánh cùng Đoạn Ngọc Hoàn đã xác định quan hệ.
...đại ca, xin hãy bảo trọng.
Rời khỏi cung điện của Ngọc Trí, nàng cô linh bước đi trong cung cấm. Cuối cùng, dừng chân trước sân viện của Như Ý. Nàng muốn cùng nữ tử này nói chuyện.
Nha đầu trong viện Như Ý lại nói, Như Thái hậu thiết gia yến, nàng ta đã sang đó rồi.
Nàng không nhớ rõ bản thân đã rời khỏi nơi đó như thế nào, trong bóng tối, một người một bóng chậm rãi bước đi.
Hắn không nói với nàng, Như phi thiết gia yến, cũng không hề nói Như Ý sẽ đến. Nàng có thể hiểu, hắn chỉ là không muốn nàng suy nghĩ nhiều. Kỳ thật, Như phi mời Như Ý, cũng là lẽ tự nhiên, dù sao cũng là Như Ý cứu bà.
Như phi, Như Ý, tên có chút tương tự, cũng là một loại duyên phận.
Nhưng, nàng cũng không nhịn được mà chua xót trong lòng. Vòng hai tay ôm lấy chính mình, lặng lẽ cất bước, đêm nay thật lạnh.