Phía trước tiếng chém giết sắc bén. Nàng khẽ run, dưới ánh trăng lần nữa kiểm tra vật trong tay... Một mảnh vải rách đầy máu. Màu hoa văn trên vải sa tanh tốt nhất chính là của Long Phi Ly, nàng không thể nhận sai.
Hắn đã ở chỗ này!
Trong đầu nàng lung tung, thử tưởng tượng tình cảnh lúc ấy... Hắn xé xuống mảnh vải băng vết thương?
Bạch đại ca nói dọc theo đường đi lưu lại ký hiệu vì thế hắn tìm tới nơi này? Hắn tìm đến nàng?
Đêm tối đen, nhìn không rõ nàng căng mắt xem, vết máu trong bụi cây mơ hồ. Nắm chặt vật trong tay, nàng lòng đau như xoắn... Thích khách ở phía sau, với tính cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại mảnh vải rách này. Trừ phi thương thế của hắn rất nặng, nên không thể bận tâm đến.
Sói con cùng Bạch đại ca ở chỗ này bị tập kích, đúng là, sói con nguyên ý tuyệt không phải dẫn bọn họ đến đây để đánh nhau. Nó là muốn dẫn bọn họ đi tìm hắn! Bởi vì địch nhân ở gần nơi này, nên nó tìm đến Bạch đại ca.
Vết máu từ trên cây lan tỏa xuống đất kéo dài đến cạnh rừng.
Nàng vừa nhìn lại, lập tức cả kinh, vừa rồi rõ ràng chỉ có chừng mười người, hiện tại số lượng lại đột nhiên tăng lên gấp đôi, Bạch đại ca cùng sói con động tác cực nhanh, nhìn lại cũng không ở thế hạ phong. Nàng vuốt ngực, mới hơi an tâm.
Đem mảnh vải bỏ vào trong lòng. Núp sau gốc cây, cách cánh rừng bên cạnh còn một khoảng cách ngắn, thật may là cây cỏ quá mức cao, nàng khẽ cắn răng, cũng không sợ cái gì rắn, côn trùng, chuột, kiến, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thân thể từ từ hướng cánh rừng phía trước đi tới.
Bên ngoài đánh nhau say sưa, không ai phát hiện ra.
Cánh rừng sâu và đen, nhìn về phía trước, cây cối rậm rạp, đen kịt, cũng không biết bao xa, sâu trong rừng có gì đó, chỉ mơ hồ thấy mấy ngọn đèn dầu.
Ở sâu trong rừng cũng có nhà sao? Hắn ở đâu? Hắn sẽ ở tại đó sao?
Âm thanh đánh nhau nhỏ dần, tiếng côn trùng inh ỏi lại càng phát ra rõ ràng.
Giữa những thanh âm ở đây, nàng nghe được tiếng tim mình đập hỗn loạn. Nàng rất sợ hãi, đột nhiên rất sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng lan khắp tứ chi, không rõ do cánh rừng này, hay bởi người kia chưa biết sống chết.
Nàng nhất định phải tìm được hắn!
Cắn cắn môi, nàng chui vào cánh rừng.
Tay chân đau rát, Tuyền Cơ mặc kệ.
Đoạn đường này chạy tới, tay chân cũng một đường bị kiến rừng đốt nhiều nơi, phỏng đoán không bị độc vật gì cắn lên là được, nếu không, theo như tốc độ chạy điên khùng của nàng, không phát độc bỏ mình mới là lạ.
Kiến trúc trước mắt chấn nhiếp nàng - - ở đây sao lại có thứ này?
Sâu trong rừng quả thực có nhà, ánh nến yếu ớt. Không bằng chỗ Bạch đại ca tá túc, nhưng cũng có hơn mười căn nhà chằng chịt.
Ngày đó, đây cũng không phải là nguyên nhân nàng giật mình, mà vì giữa những ngôi nhà trong đó, lẻ loi đứng vững vàng một tòa miếu tử. Cửa miếu đóng kín, phía trên cửa là bảng hiệu - - Long Hậu miếu.
Lại một toà Long Hậu miếu, sao có thể như vậy. Yên Hà trấn cũng thờ phụng vị Thiên đế yêu nữ này, trên thực tế là một nữ nhân đáng thương. Nàng ngay cả mình cũng không tự bảo vệ được, rơi vào cái kết cục chết thảm, lại có thể chúc phúc, bảo vệ cho tất cả mọi người?
Nàng cười buồn một tiếng, đang muốn rời đi, định mở cửa đi tìm hắn, xoay người một cái, lại thấy bên cạnh toà miếu trên mặt đất một đường đỏ thẫm hướng sau nhà kéo dài đi.
Nàng mừng rỡ, bước nhanh hướng kia vết máu đi đến.
Đi ngang cửa miếu, toàn thân lại run lên bần bật, đột nhiên nhớ tới ngày đó bên trong màn trướng Trữ Tú Điện, nàng tản đi mấy sợi tóc gối đầu lên trên ngực hắn, kể giấc mộng của nàng cho hắn nghe.
Hắn cười dài nói, hắn sẽ lật xem điển tịch Tía Tô giúp nàng giải mộng.
Nàng che miệng lại, nhẹ cười khẽ một tiếng, mắt sớm đã ướt đẫm.
Không rõ vì cái gì, nàng quay người lộn trở lại miếu thờ, cắn răng đẩy cửa ra - - Tía Tô, ngươi yêu Long Vương, nếu không sẽ không dùng số mệnh chống đỡ, Chu Thất cũng yêu một nam nhân, lần này tâm tương cùng, hắn ta thân chịu trọng thương, sau lưng truy binh bức bách, van cầu ngươi, không để cho ta mất đi hi vọng.
Đi vào, lập tức đóng cửa lại, cửa không có khóa, cũng đúng, đây là một gian chùa miểu.
Phía sau cửa là cái sân nhỏ, đi phía trước, là cửa lớn nhà chính. Cửa lớn đóng, có ánh nến nhạt yếu từ dưới khe cửa chiếu ra.
Tế tự miếu, ngọn đèn dầu quanh năm không tắt. Có một cánh cửa sau, nhất định chính là nơi thờ cúng Tía Tô.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy sân nhỏ sạch sẽ, trong nội viện có một đại đỉnh. Trong đỉnh lửa đã tắt, không còn nhang đèn, lại vẫn còn mùi xông vào mũi.
Nàng bước nhanh đến trước cửa lớn đang khép kín, đẩy mạnh cửa ra.
Nếu không phải một tay còn bịt chặt miệng mình, nàng nhất định hét to lên.
Giữa toà miếu to lớn, một nam tử áo tím nằm ngang trên mặt đất, áo tím thấm đỏ màu máu.
Tuyền Cơ sải bước chạy vội tới, tâm tình kích động, vướng chân thiếu chút nữa ngã xuống. Khóe miệng nàng cong lên vui vẻ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh nam nhân.
Hắn mê sâu.
Nàng dùng hết sức, mới đem người này quay lại, là hắn!
Chỉ là Long Phi Ly mắt nhắm chặt, mi tâm nhíu lại, như bị thống khổ cực độ, nàng nghẹn ngào vội vàng ôm hắn vào trong ngực của mình.
Ánh nến lay lắt, chiếu trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của nam nhân, càng làm lòng người đau xót. Thân thể hắn nóng như đốt, đôi môi khô khốc nứt nẻ. Mặt nàng kề sát mặt của hắn, gần như không cảm giác được hơi thở mỏng manh nào. Nếu trên người hắn không nóng, nàng thật sự cho rằng hắn đã chết.
Hắn không cảm nhận được nàng ôm hắn.
Nàng khóc, hôn nhẹ môi của hắn, "A Ly, tỉnh, tỉnh."