Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 434: Pháo hoa dịch lãnh (1)



Là vùi trong rừng tiểu hồ.

Ánh trăng, hồ quang.

Tố nhan, lệ quang.

Dùng cây rừng tạm cố định tay chân bị chặt đứt lại, thân thể, so với bất lực một khắc trước, hơi khá hơn một chút.

Được mang tới bờ đá bên hồ, Tuyền Cơ nhắm mắt lại, nàng vẫn không cử động được.

Bạch Chiến Phong ôm Long Phi Ly từ sau tượng thần Tía Tô ra.

Hắn còn hôn mê, vẫn bộ dáng tuấn tú như cũ, vẫn sắc mặt tái nhợt như cũ.

Dù hô hấp mỏng manh, nàng cắn chặt răng, nhưng hắn còn sống.

Vẫn sống.

Đơn giản nói cho Tinh Oánh mọi chuyện, bảo Tinh Oánh tuyệt không thể nói chuyện nàng đêm nay đã đến miếu tử.

Tinh Oánh luôn luôn mạnh mẽ, lại hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.

Khi Bạch Chiến Phong bế nàng nhảy lên nóc nhà, nàng gặp đám người Đoạn Ngọc Hoàn từ ngoài miếu đi vào.

Tinh Oánh hỏi, Long Chỉnh Văn đâu?

Đoạn Ngọc Hoàn nói, Ninh Quân Vọng đã dẫn người đi đuổi theo.

Hắn rốt cục an toàn.

Trong viện, lẳng lặng nằm vài cổ thi thể.

Là mấy tên thủ hạ của Long Chỉnh Văn.

Bạch Chiến Phong cùng sói con giết bọn họ.

Trên người quần áo bị hủy, chỉ bọc bằng áo choàng của Bạch Chiến Phong.

Bạch Chiến Phong bế nàng tới tá túc một nhà nông, mượn bộ quần áo nữ.

Chỗ đó cũng không thể ở lại lâu.

Thân thể đau đớn, trong lòng hỗn loạn, không biết phải làm gì.

Nàng muốn tắm rửa.

Mùi thân thể, làm cho nước đắng trong dạ dày muốn trào ra, nhưng, ngay cả tắm rửa cũng không có khí lực.

Ngơ ngác nhìn qua một hồ nước trong, nàng cố thử cử động tay chân, trên trán mồ hôi lạnh toát ra.

Bạch Chiến Phong đứng ở bên cạnh nàng, thân ảnh thẳng tắp yên lặng, cùng nàng đồng dạng yên lặng.

Nàng nhìn vào trên mặt đất ánh mắt cả kinh, bởi vì tay hắn đột nhiên vươn tới đây.

Nàng toàn thân run rẩy, nhưng không cách nào nhúc nhích.

Hắn ôm nàng vào trong ngực.

Trên người hắn mùi máu tươi nồng đậm, nhưng khí tức trên thân, giống như trước kia có hương vị sạch sẽ.

Nàng vẫn là sợ hãi.

Nàng run rẩy trong ngực hắn.

"Là đại ca không tốt, nếu Đại ca có thể đến sớm một chút..."

Nàng nghe trên đầu đỉnh truyền đến âm thanh, thân thể kiên cố kiện tráng của hắn khẽ rung động.

Thanh âm của hắn giống bị cái gì ép chặt qua, không còn nữa thời ôn nhuận dễ nghe, bên trong thống khổ giống như trầm tích trăm ngàn năm ao đầm cát vàng.

Nàng muốn đi an ủi hắn ta, đôi môi mấp máy, nhưng không có thanh âm.

Chính mình một thân nghiền nát, ngay cả mình cũng an ủi không được, sao đi an ủi hắn ta.

Nàng muốn khóc, lại cảm giác mình không xứng.

Trượng phu của nàng ở chỗ đó, nàng lại đã làm gì.

Nếu như nói, từ tại Bạch gia thời khắc đối với nàng ưng thuận thủ hộ hứa hẹn, hắn liền chắc chắc cả đời này sẽ không yêu một cô gái khác, hai năm qua, cha mẹ nói, Chiến nhi, lấy vợ đi, vì Bạch gia lưu một chút hậu duệ.

Hắn cười một tiếng bỏ đi, nhiều đêm tại biên thành, thời điểm trằn trọc không ngủ, sẽ nghĩ đến nàng, cũng sẽ nhớ tới lời nói của song thân.

Bạch gia, là trách nhiệm của hắn.

Nhưng, lúc này, hắn biết rõ, hắn sẽ không cưới vợ.

Mặc dù không có hoàn thành nghi thức cưới xin, mặc dù chỉ ở trong lòng, mặc dù chỉ có một mình hắn đi làm. Mặc dù, ý tưởng này rất hèn hạ cùng xấu xa.

Nhưng nàng chính là thê trong lòng hắn. Hắn đến chết cũng sẽ nhớ rõ cảnh nàng toàn thân nằm ở trong miếu, dung nhan tái nhợt.

Hắn không cách nào đụng đến những người khác nữa.

Cho rằng, yêu một người, bất quá sinh sinh tử tử.

Hắn chưa bao giờ biết rõ, nàng ngu ngốc đến như vậy.

Hắn cảm thấy đố kị.

Long Phi Ly biết rồi, hắn có thể hiểu nàng sao?

Nếu không thể, nàng làm sao bây giờ?

Hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng, lại làm không được.

Đây là tổn thương cả đời nàng.

Nếu như có thể trao đổi, hắn nguyện ý dốc hết tất cả đi đổi đau khổ tối nay của nàng.

Nhưng, không thể được.

Thậm chí, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng thống khổ.

Nhìn nàng nước mắt cũng không chảy ra được.

Trong lòng hắn đau đớn cùng phẫn nộ, căng trướng đến vô pháp đè nén, nếu bọn họ đem Long Chỉnh Văn bắt được, lấy được giải dược - -

Hắn nhất định làm cho tên kia nếm đau khổ chém ngàn đao!

Nàng vừa rồi ánh mắt liên tục rơi trong hồ, hắn chậm rãi buông nàng ra, nhẹ giọng: "Tuyền Đệ, ngươi tin tưởng ta sao?"

Tuyền Cơ ngẩn ra, nam nhân trước mặt đã đem vạt áo mình xé xuống hai mảnh, một mảnh cho vào trong hồ thấm ướt, lại khẽ vắt.

Một cái mảnh khác, hắn đem nó bịt lại ánh mắt mình.

Chưa từng nghĩ đến, có một ngày còn có thể tiếp xúc thân mật như vậy. Chỉ là, không phải ý định của nàng, cũng không phải là mong muốn của hắn.

Con mắt khô khốc, rốt cục thấm ra ướt át, nàng từ từ nhắm mắt lại.

Hắn nhẹ nhàng, run rẩy mở y phục của nàng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.