Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 437: Khát vọng đôi bên



Bạch Chiến Phong hướng hắn thỉnh tội, nói lúc mang hai người rời đi, gặp gỡ truy binh, trong lúc đánh nhau, hắn nhất thời vô ý, khiến nàng bị người ta đẩy xuống sườn núi cao, tổn thương tay chân.

Nếu nói bắt đầu nàng nhắc tới vấn đề tay chân đứt gãy, lấy một đống cớ, nói sợ hắn áp đến nàng vân vân, về sau, hắn lại nhìn không ra lý do nàng khước từ, vậy mà hắn xác thực chính là "Ngốc tử" trong miệng thường ngày nàng cười mắng.

Nhạc Tinh Oánh y thuật vô cùng tốt, kịp thời giúp nàng tiếp xương gãy, tình trạng của nàng phục hồi rất tốt. Nàng không muốn cùng phòng với hắn, nàng tránh né hắn.

Hoàng Đế sủng hạnh phi tử, cũng có ghi chép, để kiểm tra đối chiếu sự thật con nối dòng, Như Phi biết hai người ân ái, lén lút hỏi hai người bọn họ vì sao hai tháng bất đồng phòng, hắn chỉ nhàn nhạt nói thác trên thân thể hai người đều có tổn thương.

Trên thực tế, nếu tính cả mấy ngày trước xuất cung, hắn cùng với nàng đã không có hoan ái gần ba tháng.

Đoạn thời gian kia, nàng chịu nhiều gian nan khổ cực, mắc bệnh cấp tính, thân thể khó chịu nhiều, hắn mặc dù muốn nàng, lại lo lắng thân thể của nàng, toại nguyện không đụng đến nàng, thế nhưng, hàng đêm cùng nhau ngủ.

Hai tháng này, lại tách ra ngủ.

Hắn lại cũng không thể chịu được. Hắn đã quen có nàng ở bên cạnh hắn, phân của hắn một nửa chiếu. Hắn chán ghét cùng người khác ngủ chung, lại thích ngủ cùng nàng, hắn không ở tẩm cung hậu cung phi tần qua đêm, thị tẩm phi tử xong, hắn sẽ trở về Trữ Tú Điện.

Nàng cải biến hắn, nhưng bây giờ lại khước từ hắn, chê hắn sao? Hắn căn bản không đồng ý phân phòng mà ngủ, lại chỉ ủy khuất nhìn nàng.

Có lẽ, như một số người nói, hắn đối tốt với nàng nên nàng thật sự là kiêu căng hơi quá. Hắn đêm nay sẽ đến gặp nàng! Muốn nghe nàng nói thật!

Hắn suy nghĩ về nàng hai tháng. Hắn thậm chí không đến bất kỳ một tẩm cung của nữ nhân nào, ngay cả công việc khác cũng lười đi làm. Hai tháng, thật sự là lằn ranh cuối cùng của hắn.

Hắn rời giường mặc quần áo, sớm có nội thị tiến đến cung kính chờ lệnh.

"Hoàng Thượng?"

"Bãi giá Phượng Thứu cung."

Phượng Thứu cung.

Đem chăn nặng nề đắp ở trên mặt, một hồi lâu, Tuyền Cơ đem đệm chăn tháo xuống, nhìn chằm chằm màn đêm, sợ run.

Hai tháng qua, trước vội vã đến thăm Niên Phu Nhân một chuyến, liền trở về.

Không ngủ được, không buồn ngủ, hai tháng này mỗi một đêm không ngủ, nàng đêm nay vẫn như cũ không ngủ được, vừa nhắm mắt lại, chính là cơn ác mộng đáng sợ ngày đó. Loại kinh sợ đó từ trong lòng đang trào ra khiến nàng tuyệt vọng đến hít thở không thông, Tinh Oánh cho rằng thần thuốc cũng không dùng được.

Nàng còn uống thuốc tránh thai.

Ngoài cung có nhiều bất tiện, hồi cung về sau, Tinh Oánh lập tức cầm thuốc đưa cho nàng. Nàng bảo Điệp Phong cầm đi nấu, Điệp Phong trở lại khó hiểu hỏi nàng, vì sao phải uống thuốc này. Nàng nhất thời kinh sợ, hỏi Điệp Phong sao lại biết thuốc này. Điệp Phong nói thời điểm nàng nấu thuốc gặp Thôi Y Nữ, Thôi cô cô nhìn ra dược tính.

Nàng cũng không biết nên trả lời Điệp Phong như thế nào, chỉ phân phó nàng việc này tuyệt không thể nói lung tung, lại mời Thôi Y Nữ tới, dặn dò một phen. Thôi Y Nữ cùng nàng giao hảo, cũng biết kiêng kị trong cung, lúc này nói nương nương hãy yên tâm.

Bạch Chiến Phong đã trở về biên quan phòng thủ. Trước khi đi, nói cho nàng biết, sẽ điều động người của Bạch gia toàn lực đi tìm hành tung của Long Chỉnh Văn.

Về phương diện khác, nàng biết rõ, Long Phi Ly cũng đang tìm Long Chỉnh Văn.

Chỉ là, mục đích hai phe bất đồng. Bọn họ cầu giải thuốc, Long Phi Ly muốn mệnh Long Chỉnh Văn.

Nàng cân nhắc hết lần này đến lần khác, vẫn không có đem chuyện Truy Truy tiết lộ hành tung chuyến này cho Long Phi Ly, trước khi bọn họ trở lại Truy Truy đã lĩnh chỉ xuất cung, nàng lén lút hỏi Long Tử Cẩm, nhưng Long Tử Cẩm cũng không biết nàng đi nơi nào.

Cứ như vậy mà đi. Tình cảm hơn mười năm, nàng không cách nào nhìn xem Long Phi Ly giết nàng ta. Dù sao, thời điểm Truy Truy giết Cát Tường, đối với nàng từng có thật lòng. Các nàng cũng đã từng thật lòng, đáng tiếc hiện tại ai cũng đã không thể quay đầu lại.

Sợ làm cho Long Phi Ly hiểu lầm, cùng Tinh Oánh ở trong cung chạm mặt, nhờ Tinh Oánh đem tin tức truyền cho Bạch Chiến Phong. Nàng cùng Tinh Oánh giả thiết, hai người lo lắng Long Chỉnh Văn sẽ đem chuyện ấy nói cho Long Phi Ly, Long Phi Ly sau khi biết nhất định sẽ rất giận dữ, dẫn phát chứng bệnh tâm xoắn, mà Long Chỉnh Văn cùng hắn đau khổ, tính mạng tương liên, Long Chỉnh Văn chỉ cần tại thời điểm thống khổ ăn vào giải dược là được.

Bạch Chiến Phong lại nói Long Chỉnh Văn tuyệt sẽ không làm như thế. Mặc dùy triệu chứng của Long Phi Ly có thể nhiều hơn so với Long Chỉnh Văn, nhưng vấn đề ở chỗ là tử mẫu cổ đồng bộ tính. Long Phi Ly chết đồng thời Long Chỉnh Văn cũng sẽ chết. Nếu như Long Chỉnh Văn còn có thừa lực ăn vào giải dược, chứng minh Long Phi Ly còn chưa có chết, chỉ cần Long Phi Ly không có chết, Long Chỉnh Văn ăn vào giải dược, cũng liền tương đương thay Long Phi Ly giải độc.

Cho nên, Long Chỉnh Văn dùng tâm cổ vương mục đích cho tới bây giờ rất rõ ràng: phòng rơi vào trong tay Long Phi Ly! Như vậy cho dù hắn bị Long Phi Ly bắt được, Long Phi Ly cũng không thể giết hắn! Mà hắn cũng chỉ có tại thời điểm bắt được Long Phi Ly, mới dám ăn vào giải dược, giết chết đối phương.

Bạch Chiến Phong phân tích đúng! Tuyền Cơ hiểu, Bạch Chiến Phong muốn mượn lần này nói cho nàng biết: tính mạng Long Phi Ly không lo lắng, đồng thời Bạch Chiến Phong cũng muốn nàng an lòng: Long Chỉnh Văn sẽ không đem chuyện đêm đó nói ra.

Đúng vậy, ngày đó còn không biết rõ chân tướng trước, nàng nói với Long Chỉnh Văn, sẽ đem chuyện nói cho Long Phi Ly. Hiện tại, nàng càng ngày càng khiếp đảm, nếu không có tầng này quan hệ lợi hại, nàng sẽ nói cho Long Phi Ly sao? Chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không biết.

Hai tháng qua mau! Nàng rất nhớ hắn, nhớ điên cuồng, nhưng nàng không dám cùng hắn cùng giường chung gối, nàng không biết nếu hắn ta muốn nàng, nàng sẽ có phản ứng như thế nào, tình cảnh hôm đó, tựa như độc chậm thấm ở trong lòng, đồng thời, nàng lại cảm giác mình bẩn, sợ hãi đối mặt hắn.

Nàng cười khổ, tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ trở nên xa cách như thế nào?

Con mắt đang mỏi, lại nghe được có người ở bên ngoài gõ cửa, thật là cấp tốc.

"Nương nương, hoàng thượng tới!"

Là âm thanh Điệp Phong! Trong lòng nàng chấn động, lập tức xoay người xuống giường, chạy đi mở cửa.

Điệp Phong nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, che miệng cười một tiếng, nàng chẳng quan tâm đại tỳ thiếp thân này chê cười, chạy vội tới đại sảnh.

Đại sảnh không có ai, nàng ngẩn ra, đã thấy tất cả mọi người quỳ ở trong viện tiếp giá.

Nàng lại kích động chạy ra ngoài.

Người nàng ngày đêm tưởng niệm, đang ung dung chắp tay ở sau lưng, đứng thẳng tắp. Dưới ánh trăng, một bộ cẩm bào ánh kim minh hoàng, đâm vào đôi mắt chua xót của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.