Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 438: Không bồi hoàn đủ cho nàng (1)



Nàng muốn chạy tới ôm lấy hắn, còn cách hắn vài bước chần chừ dừng lại. Thì ra, đã không có ánh sáng ban ngày, bóng đêm mông lung, gần quân sẽ e sợ.

"A Ly."

Cổ họng thấp giọng gọi không cách nào tự chủ.

Nam nhân phía trước chậm rãi xoay người lại.

Vì cái gì ban ngày mới thấy qua, vẫn còn nhớ như vậy. Hắn đang nhàn nhạt nhìn nàng. Chỉ như vậy, nàng nghe được trong lòng mình có cái gì sụp đổ xuống.

Nàng không có biện pháp ức chế, chưa ý thức được mình đang làm gì, đã chạy tới ôm chặt lấy hông của hắn. Mặc kệ tất cả cung nhân còn quỳ, lặng lẽ xem bọn họ.

Hắn không có ôm lại nàng, hai tay yên lặng rủ xuống bên người.

Hắn tức giận sao? Dĩ nhiên! Tại sao lại không tức giận đây? Hắn đã cho nàng khoan dung lớn nhất, trải qua mấy ngày nay, không có trách cứ nàng chút nào.

Nàng cắn cắn môi, mắt nhìn quanh, đứng ở sau lưng hắn là đại thái giám Lục Khải - - Phó tổng quản mới của phủ Nội Vụ.

Là người Từ Hi mang tới, ít nói cười, nhưng làm việc giỏi giang.

Luôn là nhìn đến mà nhớ người. Nói là mới, bởi vì nàng trong lòng luôn nhớ đến thanh niên thanh sam luôn cười. Nhớ tới hắn ta, nhất định nhớ tới cô nương mắt ngọc mày ngài. Lúc đầu, còn có thể nhận được thư hai người, về sau, Ngọc Trí nói bọn họ muốn đi đến vùng đất xa xôi, nên không biết được tin tức bọn họ. Nhưng nàng tin tưởng, bọn họ nhất định trôi qua khoái hoạt tự tại.

Ngọn liễu ngoài cung thành, luôn kéo dài năm tháng thoải mái.

Nghiêng sau bên cạnh Lục Khải mặc dù kính cẩn mà đứng, nhưng cùng Từ Hi từ trước đến nay không hợp, nàng không muốn chạm ánh mắt của hắn, khẽ nghiêng đầu.

Ánh mắt nhìn xuống đến hai tay vẫn đang rủ xuống của người nọ, hắn vẫn chưa ôm nàng.

Trong lòng nàng thất vọng một hồi, lại tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm, trong lúc đó mâu thuẫn không ngừng, từ từ buông tay ra.

Bên tai, đột nhiên vang lên tiếng vang mãnh liệt của quần áo ma sát nhau, nàng ngẩn ra, đã bị hắn hai tay vòng đè nặng vai cánh tay, rơi vào trong ngực hắn.

Tay của hắn đè nàng phải mơ hồ đau nhức. Vẻ đau đớn chôn sâu ở trong lòng, hòa với chồng chất hốt hoảng, tuyệt vọng, không biết làm sao, tại trong ngực của hắn toàn bộ trào ra, nàng chỉ muốn tại ấm áp của hắn khóc một hồi. Sau đó, nàng có thể cùng hắn tiếp tục vui vẻ hạnh phúc.

Nhiều đau khổ như vậy đều đã qua, không nên từ đó điềm tĩnh hạnh phúc sao?

Cũng chỉ là nghĩ, nàng không dám khóc, sợ làm cho hắn nghi ngờ. Vốn hai tháng này khác thường, hắn đã không thể nào không nghi kị.

Tham lam hít sâu lấy hơi thở quen thuộc trên quần áo hắn, đầu nhẹ nhàng cọ trên ngực hắn.

Thân hình hắn hơi hơi chấn động.

Lập tức, nàng nghe tiếng hắn trách cứ truyền đến: "Tại sao không mang giầy lại chạy ra đây? Một chút đoan trang hoàng phi nên có cũng không có."

Nàng đột nhiên nhớ tới biệt viện trong trấn Tùng Phong, hắn chân không chạy ra tìm nàng - - từ trong ngực hắn ngẩng đầu, nàng nhìn hướng hắn thâm thúy mặt mày, nức nở nói: "Chớ mắng ta, ta chỉ là nhớ ngươi, Long Phi Ly, ta mỗi đêm đều nhớ ngươi."

Hai tháng ức áp cùng phẫn nộ, thì ra là lại bù không được một câu nói của nàng. Hắn mang theo phẫn nộ cùng tức giận mà đến, hiện tại chỉ thành nỗi niềm khoái hoạt. Trước đó còn định nói cái gì, hắn nhưng tựa hồ chớp mắt quên lãng, chỉ khi nàng giật mình khẽ gọi, bèn ôm nàng lên, tiến vào sương phòng của nàng.

"Lục Khải, đem chút ít nước nóng đến."

Lục Khải vội cúi thanh ứng, lại khẽ nhíu mày, lướt mắt sau lưng nô tài còn quỳ đầy đất.

"Lục tổng quản, nô tỳ có thể hay không xin ngài thời điểm đi vào nhắc Hoàng Thượng cho phép... chúng ta đều vẫn còn quỳ ở nơi này đây."

Cười khẽ một tiếng chính là đại tỳ nữ Điệp Phong của Niên Phi, hắn ngẩn ra, nhàn nhạt vuốt cằm.

---

Biên thành, doanh trướng Hung Nô.

"Bẩm Tả U vương, hắn đến đây."

Binh lính tiến trướng bẩm báo, trong trướng, nam nhân khẽ gật đầu, "Mời hắn vào."

Binh lính ứng, thi lễ cáo lui, lát sau, một tiếng cười khẽ, một bạch y nam tử đi đến.

"U vương, đã lâu không gặp?"

Tả U vương sải bước tiến ra đón, sờ sờ ria ngắn trên môi, cười to nói: "Bạch công tử, ngày đó ở Niên Phủ ân tương viện chưa có cơ hội tạ ơn, mau mời ngồi."

"Vào ngày Long Phi Ly gặp chuyện tại Niên Phủ, hạ lệnh tra xét Phong phủ, nếu không nhờ Bạch công tử tinh diệu thuật dịch dung, bản vương cũng không cách nào kịp thời về nước hướng vua ta bẩm báo tình huống."

"Đáng tiếc trận đấu với thiên tử, quân của ngươi vẫn bại." Người đến cười nhạt.

Tả U vương một tiếng thở dài, cười lạnh nói: "Niên Vĩnh Hoa, Ôn Bích Nghi, cho rằng gừng càng già càng cay, nào biết lại đấu không lại một người tuổi còn trẻ Long Phi Ly."

Nam tử đối diện nhếch môi cười, không nói gì.

Tả U vương ánh mắt lóe lên, nhìn bạch y nam tử một cái, thoáng nghi ngờ nói: "Bản vương lần này hành trình đúng là cơ mật, công tử ngược lại thần cơ diệu toán."

"Tây Lương cùng Nguyệt Lạc quốc đã khai chiến, Hung Nô xuất binh tấn công Tây Lương là vấn đề sớm muộn, U vương là trợ thủ đắc lực nhất của Thiền Vu, sớm chuẩn bị đến biên thành, cũng không thật khó đoán."

Tả U vương cười ha ha, "Công tử cơ trí! Bản vương hướng Thiền Vu đề cập công tử là tài năng tương xứng, Thiền Vu nói, nếu công tử tương trợ Hung Nô, nhất định như hổ thêm cánh."

Nam tử nhẹ nhàng nhướng mày, thấp giọng: "Như Tử Hư nói, Tử Hư lần này tới đây, thật để tương trợ U vương thì sao?"

Giờ phút này, trong doanh trướng này nam tử cùng Tả U vương chậm rãi nói chuyện đúng là Bạch Tử Hư.

Tả U vương mừng rỡ, lập tức lại khẽ cau mày nói: "Bạch Chiến Phong dụng binh thiết trận, không trận chiến nào không thành thạo tinh diệu, tương đối khó giải quyết! Nghe nói sau khi là Đại tướng quân, bình sinh chưa bao giờ nếm qua thất bại!"

"Vậy thì như thế nào?" Bạch Tử Hư cười lạnh nói: "Trận này, quân Hung Nô cần phải thắng."

Tả U vương toàn thân chấn động, thanh âm kích động, "Công tử có thượng sách diệu kế gì? Ngày khác nếu thành công, vua ta sẽ ban thưởng cao nhất cho công tử, ban thành phong hầu tuyệt không nói chơi, chỉ là Bạch Chiến Phong này thật là - - "

Hắn chưa nói xong, Bạch Tử Hư lạnh giọng cắt đứt lời hắn, "U vương, Tử Hư cũng không muốn gạt ngươi. Ngươi có biết Tử Hư là ai?"

Tả U vương đang nghi ngờ nặng nề, nam tử phía trước khẽ mỉm cười, đưa tay quẹt một cái ở trên mặt - - một tầng mặt nạ da người mỏng như cánh ve bị chậm rãi kéo xuống.

"Điều này sao có thể? Không! Tuyệt không có khả năng!"

Một tiếng kêu sợ hãi, Tả U vương như gặp quỷ mị, xụi lơ té ngồi dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.