Mệnh lệnh của Long Phi Ly làm kinh hãi tất cả mọi người, Truy Truy sắc mặt đột biến, cắn răng cười lạnh nhìn Tuyền Cơ.
Vốn là năm đó trên Kim Loan điện, thân phận Như Ý bị bóc trần là nữ nhân của Long Phi Ly, nàng lại cứu Như Phi, tất cả mọi người cho rằng nàng tất nhiên sẽ được phong phi, về sau Như Phi đề xuất phong phi, nào biết lại bị Niên Phi phản đối, Long Phi Ly sủng ái Niên Phi, chẳng những không có đem Như Ý phong phi, về sau thậm chí đưa nàng đi xuất cung.
Ngoài mặt tuyệt không dám nhiều lời, nhưng trong ngoài triều đình, cung đình lén lút nói Niên Phi ghen ghét, tâm địa hẹp hòi, dù sao thời điểm thái hậu còn tại, Như Ý cô cô giúp Niên Phi không ít việc. Hôm nay Như Phi thọ yến, lại thỉnh Như Ý tiến cung uống rượu, bất quá một bữa cơm, nào biết Niên Phi lại cũng không dung cho.
Long Tử Cẩm thấy thế, gấp rút bước ra khỏi hàng, quỳ đến Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ hai trước mặt, cầu khẩn: "Cửu ca, Cửu tẩu, Như Ý đối với mẫu hậu có ân cứu mạng, mẫu hậu vẫn nghĩ tới, vốn có ý chỉ Cửu ca trước đó, nhưng mẫu hậu xuất cung có nhiều bất tiện, ngày hôm nay lại là ngày sinh mẫu hậu, Cửu ca Cửu tẩu liền vì mẫu hậu cùng Tử Cẩm đi."
Hắn nói xong, liếc nhìn Long Phi Ly một cái, cuối cùng, con mắt tập trung tại trên người Tuyền Cơ.
Biết nỗi khổ tương tư trong lòng Long Tử Cẩm, cũng không ác ý, Tuyền Cơ cười khổ, trong miệng hắn nói Cửu ca Cửu tẩu lại rõ ràng nhìn nàng, làm cho nàng trả lời thế nào?
Môi nàng khẽ nhúc nhích, Long Phi Ly lại trầm giọng cắt đứt Long Tử Cẩm, "Lão Thập, ngươi còn như muốn ở lại chỗ này uống rượu, liền đừng quấy nhiễu Cửu tẩu."
Sau đó hắn lạnh lùng liếc Lục Khải một cái, người sau cảm thấy rùng mình, bước nhanh đến bên cạnh Truy Truy, nhẹ giọng: "Cô cô thỉnh cùng nô tài đi."
Lục Khải âm thanh khẽ vang trong sảnh... Long Phi Ly lên tiếng, không người nào dám ra mặt biện hộ cho Như Ý. Vốn không cùng Như Ý đặc biệt giao hảo, triều quan hoặc trong phi tần như hoàng hậu Tuệ phi có muốn mượn Như Ý chiếm yêu thích của Như Phi chống lại Tuyền Cơ, cũng biết rõ thời cơ không nên.
"Niên Phi a, Như Ý cứu ai gia một mạng, câu cửa miệng nói, tri ân báo đáp, ai gia thử đưa nàng một ít lễ, nàng cũng không thu hạ, lòng ai gia bất an! Tựa như thập nhi nói, nàng đã xuất cung, ai gia chỉ muốn mượn cơ hội ngày sinh, cùng nàng gặp lại, mong trả ân ngày đó, ngươi xem có thể?"
Long Phi Ly nhìn mình chằm chằm, Tuyền Cơ biết rõ, chỉ cần nàng mở miệng hướng Long Phi Ly nói một câu, Long Phi Ly chưa chắc cũng không toại nguyện ý của nàng, nhưng Như Phi hướng nàng mở miệng, một phen không thể chọn lựa, trừ phi nàng để hai người lại rơi hiềm khích, nếu không, nàng còn có thể nói cái gì?
Nàng đau khổ cười một tiếng, Long Phi Ly sắc mặt phút chốc sầm lại.
Nàng cả kinh, gấp rút nắm lấy tay áo, kéo kéo, đang muốn nói, tâm tình cực đoan kích động, bỗng thấy choáng váng, dưới chân có chút không vững, nàng khẽ cắn răng, muốn ổn định thân hình, thân thể lại mềm nhũn, hướng trong ngực hắn té xuống.
"Cửu tẩu."
"Nương nương."
...
Bị ôm chặt trong ngực nam nhân, nàng nghe được âm thanh Long Phi Ly nổi giận, "Cho trẫm truyền y nữ! Lục Khải, đem Ôn Như Ý mang ra ngoài! Quay lại chính ngươi đi nhận một trăm hèo!"
"Tiểu Thất."
Nàng nghe hắn thấp giọng kêu tên nàng, cố mở mắt nhìn lại, thấy hắn sắc mặt đen thui giận dữ, trong giọng nói chứa đầy đau lòng và lo lắng.
Một chút chấn động trong lòng hắn, nàng thấy bị hắn ôm bỏ vào trên giường trong sảnh ấm, bụng dưới nàng đau đớn, tầm mắt có chút mơ hồ, gối lên trên đầu gối của hắn, tà tà nhìn lại, nghe tiếng bước chân người đi lại điên đảo trong sảnh, mỗi người trong miệng đang nói gì đó, thanh âm hỗn tạp một mảnh - - nàng có chút mờ mịt, thấy hắn vừa hôn nàng vừa dỗ dành an ủi.
Hắn ngay trước mọi người hôn nàng, nàng có chút ngọt ngào vừa e thẹn, lại vô lực ngăn lại, dưới bụng càng đau đớn, đầu óc càng mê man.
Lúc này, một người gạt ra mọi người, bước nhanh đi đến bên cạnh nàng, khom đầu gối nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngón tay lạnh buốt nắm lấy cổ tay của nàng.
...
Tựa hồ là Thôi Y Nữ.
"Thôi Nghê Thường, nương nương thân thể như thế nào?"
Long Phi Ly vừa sợ vừa giận, thanh âm hung ác.
Nàng rõ ràng cảm thấy Thôi Y Nữ đáp ở trên tay nàng chỉ khẽ run lên, nàng hướng Thôi Y Nữ áy náy cười một tiếng, Thôi Y Nữ nắm chặt lại tay của nàng, trên mặt cười lúm đồng tiền tràn ra, dường như mừng rỡ cực kỳ.
Nàng đang nghi hoặc, đã thấy Thôi Y Nữ nhất mực cung kính quỳ đến trước mặt Long Phi Ly, âm thanh kích động run rẩy, "Bẩm Hoàng Thượng, Niên Phi nương nương nàng có bầu!"
Nàng nháy mắt một khắc ở trong đó lại không biết làm sao, lại vẫn có thể rõ ràng cảm giác được nam nhân ôm nàng toàn thân chấn động, bàn tay để trên cánh tay của nàng cũng run lên nhè nhẹ, "Tiểu Thất, có nghe hay không? Chúng ta có hài tử, ngươi có hài tử của trẫm! Chúng ta lại có hài tử!"
Là một đêm kia ở Phượng Thứu cung sao? Chung quanh âm thanh hỗn loạn đồng dạng như muốn nổ tung, nàng vui mừng, từ từ nhắm mắt lại...
Thanh âm phảng phất còn ở trong tai, nàng mang thai? Nàng rốt cục lại có con của hắn? Nàng lòng tràn đầy kinh hãi kích động, cố ngồi dậy... Nàng đã trở lại?
Cả phòng đen tối, vẫn còn có thể lờ mờ cho thấy nơi này là Trữ Tú Điện.
Bên cạnh bàn, ngồi một người.
"Tiểu Thất."
Nàng cả kinh, lại lập tức an tâm, bởi vì nàng quen thuộc nhất thanh âm của hắn.
Nàng cười ngọt ngào, "A Ly."
"Ngươi xác định ngươi không có gọi sai tên?"
Trong bóng tối, nam nhân đứng dậy, Tuyền Cơ ngẩn ra, lụa trên kệ bên cạnh giường bị ném trên đất, ánh sáng dạ minh châu bị che khuất, trong phòng ánh sáng yếu ớt.
Long Phi Ly đứng bên cạnh bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nặng nề.