Khánh gia năm hai mươi hai, vào xuân, hoàng hậu Niên thị Tuyền Cơ mang thai long tự, Khánh gia Hoàng Đế đổi đế đô tên là Vô sương, cũng đại xá thiên hạ.
Nhân dịp Nguyên tiêu, phố xá đế đô treo đầy đèn đủ màu sắc rực rỡ, hàng quán khắp nơi náo nhiệt, người đi tấp nập, tràn ngập khung cảnh phồn vinh.
Vốn có đồng liêu mời rượu, nhưng Trương Tiến mới vừa thu xếp xong cuộc thi ân khoa mùa đông, cả người đang mỏi mệt, ngày thường đi tiệc nhiều, nên từ chối ở nhà nghỉ ngơi, tiểu thiếp lại không ngừng cầu khẩn dẫn nàng đi ngắm đèn.
Phu nhân Lưu Thi Mẫn không đi theo, được Ngọc Trí công chúa tuyên vào trong cung.
Nói đến chuyện này, Trương Tiến nửa mừng nửa lo, trong tiệc chúc thọ Hoàng Thượng, mới biết Niên hậu, công chúa cùng Thi Mẫn là quen biết cũ, nhưng ngay sau đó hắn lại kinh ngạc vì sau khi về nhà, hỏi Thi Mẫn chuyện này, Thi Mẫn lo sợ không yên, chỉ nói không biết.
Mấy người hộ vệ đi phía sau, Phương Họa Tình cùng nha hoàn đi ở phía trước xem các loại phấn son, nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của tiểu thiếp kia, hắn chợt cảm thấy bực bội trong lòng.
Loại tâm tình này sau tái kiến Niên hậu tại Kim Loan điện liền bắt đầu nảy sinh. Phương Họa Tình tồn tại an ủi hắn, nhưng lại không có lúc nào là không nhắc nhở hắn, nàng không phải là người kia.
Bất quá, nếu bàn về tính tình đức hạnh, nàng kém nhiều so với Thi Mẫn, lại hay ghen tuông đố kỵ, Thi Mẫn so với nàng ngược lại tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Những ngày qua, thê thiếp xảy ra phong ba, hắn đối với Phương Họa Tình vẫn duy trì đối xử như cũ, đối với thê càng phát ra áy náy, đối với thiếp sinh bực bội.
Hắn càng nghĩ càng phiền, thình lình nghe người hầu sau lưng kinh ngạc hô một tiếng, hắn liếc mắt qua, hộ vệ kia vội nói: "Đại nhân, bên kia hình như là...phu nhân."
Hắn ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, thấy một đám đông phía trước sạp đố đèn trong gian hàng ngọc trai cửa hàng ngọc thạch lớn nhất thành, trong thành không ít điếm thương đều ở trên đường thiết câu đố cho dân chúng giải đố vui đùa có thưởng, đồng thời buôn bán vài thứ.
Thi Mẫn đang ở nơi đó, cùng một người con gái cười nhẹ nhìn dân chúng chen lấn đoán đố đèn, hắn ngẫm nghĩ, thê tử không phải tiến cung sao? Rồi thấy bên cạnh nàng là công chúa Ngọc Trí, nghĩ thầm công chúa thích náo nhiệt, lại ngại không bạn, kéo Thi Mẫn bồi đi... Tuy chỉ hai người ở đây, chung quanh chắc hẳn bày bố cấm quân bí mật bảo vệ.
Đang nghĩ ngợi, có người gọi công chúa một tiếng, hắn trong nháy mắt thất kinh, ánh mắt chuyển qua phía trước, thấy người gọi Thi Mẫn là... Niên Tuyền Cơ.
Bên cạnh nàng nam tử nhan dung tuyệt mỹ, thần sắc mộc mạc vĩ ngạn không phải là Tây Lương quân chủ thì là ai? Hai người sau lưng, cũng là người hắn quen, vợ chồng Long Tử Cẩm, vợ chồng Đoàn Ngọc Hoàn, Hạ Tang, Thanh Phong, Hạ Hầu Sơ, Ninh Quân Vọng, Lục Khải.
Đêm Nguyên tiêu, đế hậu lại cải trang du ngoạn? Niên hậu không phải mới có tin vui sao?
Trong lúc khiếp sợ, hắn cũng không cố nghĩ quá nhiều, đem người tiến lên, muốn chào hỏi.
Chu Thất khẽ "Di" một tiếng, Long Phi Ly bên cạnh hướng Trương Tiến nhẹ ngó qua một cái, Trương Tiến lập tức hiểu ý, chỉ nói: "Thỉnh công tử phu nhân an khang."
Long Phi Ly vuốt nhẹ cằm, Chu Thất cười khẽ, nói: "Trương phu nhân huệ chất lan tâm, Tuyền Cơ thích, tiên sinh cho Tuyền Cơ cùng muội muội mượn người."
Trương Tiến vội đáp: "Trương Tiến không dám."
"Có tiên sinh nói thế, Tuyền Cơ liền đỡ ngại, chỉ sợ Tuyền Cơ... sau này còn có thể mượn nhiều hơn."
Khóe môi nàng cong lên, Trương Tiến nhìn ngây dại, thấy Long Phi Ly nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Hắn kinh hãi, mồ hôi chảy ròng ròng trên má, lưng... Nếu hoàng thượng khám phá hắn đối với Niên hậu có tư tâm, tuy là cả đời này hắn không dám sinh ý khinh nhờn nhưng hắn biết rõ, quân chủ trẻ tuổi này là người có thủ đoạn độc ác.
Trong lúc kinh hoảng hết sức, có ánh mắt truyền đến, hắn nhìn lại, là thê tử Thi Mẫn nghe được động tĩnh bên này nhìn đến.
Nàng liếc mắt nhìn Phương Họa Tình cách đó không xa đang hướng hắn bước nhanh tới, trong ánh đèn mông lung, chiếu vài phần tịch mịch trên mặt của nàng, nàng thản nhiên quay đi.
Trương Tiến trong lòng rối loạn, giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Nghê Thường than nhẹ một tiếng, Long Tử Cẩm bên cạnh đưa tay tới đem tay của nàng phủ kín trong lòng bàn tay.
Nàng rốt cục vẫn không bỏ được a... Ngày đó quay lại là đúng hay sai? Nàng cắn môi nhìn về phía nam nhân, Long Tử Cẩm đang giương mắt nhìn nàng, lập tức ôm nàng vào trong ngực.
Dựa vào trong ngực hắn, trên cánh tay là bàn tay hắn sít sao vuốt nhẹ thô ráp, nhưng có chút ấm áp. Thanh âm của hắn truyền đến, trầm lắng, "Nghê Thường, nhóm quân sĩ đầu tiên Cửu ca cùng ta phái đi, rất nhanh sẽ có báo trở lại, ngươi đừng sợ."
Lữ Tống ngày đó mặc dù đồng ý mang nàng rời đi, nhưng thân thể của nàng yếu ớt không thể đi lại nhiều bên ngoài, cần tĩnh dưỡng, chỉ vì nàng lúc đó cực kỳ bi ai, không muốn lưu. Nghê Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người, có thể không đúng, nhưng giờ phút này, dù sao nàng cũng vui vẻ. Một chút vui vẻ nho nhỏ, có thể dung túng có thể đối với ngày sau tỉnh lại có chút mong chờ vui vẻ.
Long Tử Cẩm nhìn nàng, trong lòng đau nhói, cúi đầu khẽ hôn bên tai nàng.
Chu Thất nhìn thấy tất cả, khẽ nghiêng đầu, trong mắt ẩm ướt, thình lình nghe Ngọc Trí kinh hô một tiếng, tầm mắt tối sầm lại, có vật gì đó rơi xuống, trên đầu đột nhiên có mảnh lụa phủ kín.