Sau đó vài ngày, Ngọc Tình đi học bình thường, khi không có việc gì làm cô thường vào không gian chạy nhảy, mấy ngày trước cô đã vứt hạt giống hoa mới mua về vào trong không gian, bây giờ không gian của cô không còn là bãi đất trống trơn, mênh mông nữa rồi, mà các loại hoa khác nhau thi nhanh đua nở, đương nhiên cây cúc Kim Sa vẫn là loại hoa quý hiếm nhất.
Hôm nay, Ngọc Tình sau khi tan học liền định đi tới chợ hoa bán đấu giá để xem xem, không biết có thể mua được loại hoa quý hiếm nào nữa không.
Vừa ra khỏi lớp học, đằng sau truyền đến một giọng nói làm cô thấy cực kì đau đầu: “Bạn cùng bàn, đợi tớ với.”
Từ sau ngày hôm đó, Nhã Phong Trần cứ bám lấy cô, điều này làm cô rất bực mình và khó chịu, đánh không được, mắng cũng không xong, người này đúng là....Ngọc Tình giả vờ như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, Nhã Phong Trần ở phía sau thấy Ngọc Tình không chịu dừng lại thì liền rảo bước đi nhanh hơn, hai chân liền thoắng nhanh như bay đuổi theo.
“Này, tớ nói cậu đấy bạn cùng bàn, sao không đợi tớ?” Nhã Phong Trần đuổi theo kịp, câu đầu tiên là trách Ngọc Tình.
Ngọc Tình quay đầu nhìn cậu ta một cái, bộ mặt cậu ta ấm ức nhìn cô, lắc lắc đầu nói: “Nhã Phong Trần à! hôm nay tớ thực sự có chút việc.”
“Tớ...Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ!” Phong Nhã Trần thấy Ngọc Tình hỏi liền tiếp tục đi về phía trước vừa đi vừa ấp úng nói.
Ngọc Tình không nghe nhầm đấy chứ? bạn gái?
Vốn dĩ Phong Nhã Trần là đứa rất bình tĩnh và nghiêm túc, nhưng sao cậu ta lại nói linh tinh thế chứ? tới khi cậu bé nhìn thấy bộ dạng không được bình tĩnh của Ngọc Tình cậu ta đột nhiên cảm thấy cái quyết định của mình thạt là anh minh, sáng suốt.
Sau khi hết giật mình trước câu nói của cậu bạn, với khuôn mặt vẫn còn chút lúng túng, đôi mắt to trong nhìn Nhã Phong Trần, Ngọc Tình mở miệng hỏi: “Em trai à, em biết thế nào là bạn gái không?”
Phong Nhã Trần khẽ cười vui vẻ: “Tớ lớn hơn cậu đương nhiên biết thế nào là bạn gái rồi, mẹ tớ nói bạn gái tức là phải đối tốt với cô ấy, đối tốt cả cuộc đời, sau này còn phải cưới về nhà làm vợ nữa.”
Ngọc Tình trong lòng đang dậy sóng vì cái cách giáo dục thật đặc biệt của người mẹ. Cô lắc lắc đầu nhìn Nhã Phong Trần sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đi. Sống ở hai kiếp, Phong Nhã Trần là người đầu tiên mà Ngọc Tình cảm thấy bất lực trước cậu ta.
Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình hốt hoảng chạy trốn cũng không chạy theo nữa, cậu bé đứng yên ở đó, miệng cười mắt cũng cười nhìn theo Ngọc Tình, cậu bé đột nhiên phát hiện Ngọc Tình thật đáng yêu.
Ngọc Tình sau khi trốn thoát được Phong Nhã Trần bèn vội vàng đi tới chợ hoa bán đấu giá. Đi ra khỏi cổng trường, vừa mới đi vài bước cô liền giảm tốc độ lại, miệng khẽ nhếch mép cười. xem ra, hôm nay có muốn đi chợ hoa cũng không được rồi!
Vậy là Ngọc Tình thay đổi phương hướng, hai tay đúc vào túi quần, đi chậm rãi tiến về phía trước. Đúng lúc đó, có mấy người đàn ông mặc đồ vest đen đang bám theo phía sau cô.
Chỉ nhìn thấy Ngọc Tình đi thong dong chậm rãi, miệng bọn chúng nở nụ cười đắc ý. Rẽ sang một con phố, Ngọc Tình nhanh chóng thay đổi trạng thái, cô đi về phía trước với tốc độ nhanh bất ngờ.
Người đàn ông phía sau nhìn thấy Ngọc Tình tăng tốc cũng rảo bước đuổi theo, mãi cho tới khi bám theo tới một con hẻm thì không nhìn thấy bóng dáng Ngọc Tình đâu nữa.
“Người đâu rồi?” mấy con người cứ đưa mắt nhìn nhau với nét mặt ai cũng ngạc nhiên không hiểu, nhưng sau sự ngạc nhiên là sự hoài nghi, sao có mỗi một con bé thôi mấy người đi theo liền mà cũng để mất dấu?
“Mấy vị...đang tìm tôi à?” bọn họ vẫn đang ngơ ngác thì một giọng nói lạnh lùng, chậm rãi vang lên phía sau lưng, mấy tên đó quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cổng con hẻm, một cô bé đang dựa lưng vào tường, hai tay cho vào túi quần, nhìn bọn họ với ánh mắt chế nhạo.
“Mày.....cô bé, đại ca của bọn anh muốn gặp em.” Người đàn ông đứng đầu trong số bọn chúng tuy ngạc nhiên không hiểu sao Ngọc Tình lại có thể xuất hiện phía sau lưng bọn họ, nhưng đã đem nguyên nhân họ đi theo cô nói ra rõ ràng, lời nói có vẻ khách khí vì đại ca của hắn nói đứa bé này có tác dụng đối với hắn ta.
“Ồ?” Ngọc Tình cười ha ha, nhìn từ trên xuống dưới một lượt thăm dò người đàn ông vừa nói, ánh mắt lạnh lùng: “Đại ca của các người muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy.” người đàn ông gật đầu, tuy là hắn bị Ngọc Tình nhìn chằm chằm cảm giác đang muốn xù lông lên nhưng hai mắt vẫn chớp chớp nhìn Ngọc Tình, không hề có ý định rút lui hay bỏ cuộc.
Ngọc Tình tiến lên phía trước một bước, động tác chậm rãi thanh nhã, ánh mắt lạnh lùng như dao, nụ cười cũng buốt giá như băng, cô nhìn hắn ta như thể chỉ một giây sau sẽ đưa tay đòi mạng hắn ta vậy.
Người đàn ông cảm thấy hơi thở có phần như bị ngăn lại, hắn nuốt nước bọt ừng ực nhưng vẫn nhìn chằm chằm Ngọc Tình, không hề lùi bước.
“Thế thì đi thôi.” Ngọc Tình tiến lên được hai bước, đột nhiên dừng lại.
Khi nghe thấy bốn từ đó, người đàn ông như giật mình thở hắt ra. Lúc này anh ta mới cảm thấy sau lưng đã ướt hết cả đi rồi.