Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 117: Pháp sư Trần, sự cảm động yên bình



Bất lợi cho cô? Ngọc Tình nghe thấy vậy, cả người cô liền toát ra một vẻ lạnh lùng, chỉ thấy Ngọc Tình khẽ nhếch mép cười, giọng nói như làm người nghe đóng băng lại vậy: “Ai?”

Âu Dương Nguyệt ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ngọc Tình, cơ thể liền run lên, nhanh chóng trả lời: “Không biết, có điều tổ số liệu này được truyền ra từ Cục An ninh Quốc gia.”

Cục An ninh Quốc gia? Ngọc Tình khẽ cười: “Biết rồi.”

Tắt máy đi, nụ cười nhếch trên môi Ngọc Tình càng căng ra, Cục An ninh Quốc gia, Lý Uy? Được, được lắm, cô còn chưa tìm tới bọn họ mà bọn họ đã tìm tới cô trước rồi. Tuy người xưa thường nói ra tay trước để lấy lợi thế, có điều hôm nay Ngọc Tình cô muốn để bọn họ thấy thế nào được gọi là gậy ông đập lưng ông.

Còn tại sao Ngọc Tình lại tin lời của Âu Dương Nguyệt như vậy, điểm này hoàn toàn không cần nghi ngờ gì nữa. Âu Dương Nguyệt và Ngọc Tình cũng đã kết giao được mấy năm, quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng phải là quan hệ cấp trên và thuộc hạ, hoàn toàn có thể được coi là bạn bè với nhau. Hơn nữa Ngọc Tình tin vào con mắt nhìn người của bản thân mình.

ở kiếp trước, cô đã nhìn nhầm Lý Uy, nhìn nhầm Lưu Hoa. Vậy thì kiếp nay, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình nhìn nhầm người nữa. Kiếp trước, bởi vì nhìn không thấu người khác, cô đã phải trả giá quá đắt – đó chính là mạng sống của bản thân mình, vì vậy kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân được giẫm lên vết xe đổ của chính mình.

“Sao vậy, Ngọc Tình, xảy ra chuyện gì rồi?” nhìn thấy sự thay đổi thái độ của Ngọc Tình, Thất Nguyệt lập tức hỏi. cô là kẻ giết người, vì vậy cô rất nhạy cảm khi người khác thay đổi thái độ, cô có thể dễ dàng đọc được sự hỉ lộ ái ố của người khác, vì vậy sự thay đổi của Ngọc Tình không thể thoát khỏi ánh mắt của Thất Nguyệt.

“Không có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.” Ngọc Tình nghe thấy Thất Nguyệt hỏi cô, lập tức khẽ cười, cô lại cười như một người dường như chẳng có chuyện gì vậy, chỉ thấy cô nhìn Thất Nguyệt chớp chớp mắt.

“Thật không?” Thất Nguyệt nhìn bộ dạng này của Ngọc Tình, trong lòng biết là không có chuyện gì lớn, có điều tuy là như thế nhưng cô vẫn nhìn Ngọc Tình với vẻ rất nghiêm trọng: “Ngọc Tình, em đã nói chúng ta là bạn cơ mà!”

Ngọc Tình bị câu nói của Thất Nguyệt làm đơ người ra, ngay sau đó cô giật mình nhìn Thất Nguyệt, cô luôn biết Thất Nguyệt là một người nhanh nhẹn hoạt bát và rất tinh tế, nhưng lại vẫn không ngờ rằng Thất Nguyệt lại nhạy cảm tới mức độ này.

“Tuy chị biết sự việc này trong mắt em có thể chẳng là gì, em cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng, nhưng, Ngọc Tình, em đã nói chúng ta là bạn mà.” Thất Nguyệt nhìn Ngọc Tình khẽ mỉm cười, rồi nhìn Ngọc Tình vẻ ngây ngô. Tuy là cô cười, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Ngọc Tình, như thể đang muốn nói với Ngọc Tình rằng cô đang nói những lời rất nghiêm túc và thật lòng với Ngọc Tình.

Ngọc Tình nhìn thái độ đó của Thất Nguyệt, cô liền cười, cô đưa tay ra ôm chặt lấy Thất Nguyệt, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Thất Nguyệt đột nhiên bị Ngọc Tình ôm trọn lấy, đương nhiên là giật mình sợ hãi, lập tức một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay, thế nhưng ngay sau đó cô đã dừng tay lại vì cô chỉ cảm nhận thấy sự tinh khiết, sự hữu hảo toát ra từ Ngọc Tình, cô đứng đó ngoan ngoãn, lặng lẽ để cho Ngọc Tình ôm chặt vào lòng.

Wiliam đứng bên cạnh nhìn toàn bộ hành động của Ngọc Tình, trong lòng thấy vô cùng thắc mắc, anh ta không ngừng hướng ánh mắt nhìn về phía Thất Nguyệt, trong lòng đang nghĩ cô gái này rốt cuộc đã có ma lực gì mà làm cho Ngọc Tình đối xử với cô với một thái độ và tình cảm khác thường như vậy.

“Không có gì, thật đấy!” Ngọc Tình khẽ bỏ tay ra khỏi người Thất Nguyệt, nhìn vào mắt Thất Nguyệt, miệng nở nụ cười: “Chỉ là có một số kẻ không có mắt muốn giết em mà thôi.”

“Giết em?” Thất Nguyệt vừa nghe thấy, đầu tiên là hỏi lại giật mình, ngay sau đó là một sự tức giận và thái độ như muốn giết người toát ra từ cơ thể cô, khuôn mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng. Chỉ thấy cô nghiến răng nhìn Ngọc Tình: “Muốn giết em mà còn là chuyện nhỏ à? là ai? Chị sẽ tiêu diệt hắn cho em!”

Ngọc Tình nghe giọng nói như thể thật sự sẽ không tha cho cái kẻ làm tội ác tày trời kia làm cho Ngọc Tình bật cười: “Thôi được rồi, em biết rồi, chị sẽ tiêu diệt hắn cho em!” Ngọc Tình khẽ cười sau đó quay sáng Wiliam: “Đây là một người bạn tốt của tôi, tên Thất Nguyệt.”

“Xin chào, tôi là bạn trai của Ngọc Tình, tên tôi là Wiliam.” Wiliam nói như vẻ đã thân quen, sau đó còn không quên nhấn mạnh rằng mình là bạn trai của Ngọc Tình. Ngọc Tình vừa nghe thấy vậy đúng là cạn lời, có điều cô cũng không muốn phí sức giải thích làm gì, cái tên Wiliam này lì lợm tới mức cô cũng bất lực.

“Bạn trai?” Thất Nguyệt vừa nghe mà há hốc mồm, hai mắt tròn xoe nhìn Ngọc Tình như không tin vào tai mình: “Em đã có bạn trai rồi? trời ơi, em mới có mấy tuổi chứ!”

Nghe những gì Thất Nguyệt nói cùng thái độ ngạc nhiên của cô Ngọc Tình liền cảm thấy có chút xấu hổ, cô nói: “15 tuổi.” sao cô có thể nói cho Thất Nguyệt biết thực ra tám tuổi cô đã biết yêu rồi, hơn nữa bạn trai cô còn không chỉ có một người....

Thôi thì...vấn đề đó tạm thời chưa nói ra vội, đợi sau này để cho Thất Nguyệt từ từ phát hiện ra.

“Đúng rồi, Tình Tình, em vừa nãy nói có người muốn giết em?” Wiliam nhìn Ngọc Tình rồi hỏi, đôi mắt anh ta đầy vẻ nguy hiểm, kẻ nào dám giết cô gái mà anh ta thích chứ, những kẻ đó đúng là chán sống rồi à!

“Cục An ninh Quốc gia.” Ngọc Tình khẽ cười, cô nói. Cũng có thể do nguyên nhân về trình độ đã được tăng lên, bây giờ Ngọc Tình nói tới Ấn Trấn Yêu với thái độ rất bình thản, không còn sự thù hận như trước kia. Bây giờ cô có thể nói ra năm chữ đó nhẹ nhàng – năm chữ đã thay đổi cả cuộc đời cô.

“Cục An ninh Quốc gia?” Wiliam nheo mày lại nhìn Ngọc Tình: “Chẳng phải là bây giờ em đang hợp tác với Cục An ninh Quốc gia à, sao bọn họ lại muốn giết em?”

Vừa nói dứt lời, Wiliam liền tự cảm thấy mình hỏi thừa rồi, anh ta không phải là một đứa trẻ ngây thơ, vì vậy anh ta đương nhiên biết tại sao.

Quả nhiên Ngọc Tình chỉ khẽ cười, nói như cũng chẳng quan tâm lắm: “Cục An ninh Quốc gia không phải chỉ có một người. còn về việc ai muốn giết tôi, tôi nghĩ chúng ta không cần đi tìm, đối phương sẽ tự tìm tới, vì vậy bây giờ chúng ta chẳng cần phải phí công tốn sức làm gì.”

“Được!” Wiliam nghe thấy vậy liền gật đầu, trên người anh ta toát ra vẻ gì đó vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm, chỉ thấy anh ta nhoẻn miệng cười, tùy tiện nhưng lại đầy sức hấp dẫn: “Chúng ta cứ đợi, bất luận là ai, chỉ cần hắn ta dám tới, hôm nay tôi sẽ cho hắn ta hết đường về nhà!”

Ngọc Tình nghe Wiliam nói mà cô cũng chỉ gật đầu, ngầm đồng ý lời anh ta nói. Trên thế giới này, bất luận là ai, chỉ cần kẻ đó muốn lấy mạng cô thì đều nhất định phải bỏ mạng lại cho cô!

Tính mạng Ngọc Tình vô cùng đáng quý, không phải là thứ mà lũ chó mèo nói muốn có là có được! hơi thở lạnh lùng giống như một cơn mưa giông thổi qua toàn bộ sòng bạc, mọi người trong sòng bạc đang chơi hào hứng cũng bị hơi thở lạnh lùng đó làm cho giât mình mà ngẩng đầu lên nhìn.

Thế nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên để nhìn xem hơi thở đó bắt nguồn từ đâu thì dường như hơi thở đó biến mất như chưa từng xuất hiện.

Vậy là mọi người trong sự nghi hoặc lại cúi đầu xuống chơi, mọi chuyện trở về ngay như lúc ban đầu và như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Đi thôi, Thất Nguyệt, chị còn muốn đi đâu chơi nữa, chúng ta chơi cho chán đi!” Ngọc Tình thu về hơi thở lạnh lùng đó, quay đầu sang nhìn Thất Nguyệt, khuôn mặt bình tĩnh nói. Vốn dĩ hôm nay cô vô cùng vui vì cô đã tìm thấy người bạn tốt của mình.

Chính vì lí do này mà cô đã cho Yến gia thêm một cơ ôi, thế nhưng niềm vui này lại có những kẻ muốn phá vỡ, vậy thì đừng trách cô không khách khí!

Nghe thấy Ngọc Tình hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Nguyệt đột nhiên trùng xuống. Đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài, vì vậy cô thực sự không biết nơi nào thú vị, nên cô đã lắc đầu: “Không biết.”

Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Thất Nguyệt liền biết Thất Nguyệt đang nghĩ gì, vậy là cô khẽ cười nói: “Nếu chị đã không biết vậy thì để em dẫn chị đi.”

Nói rồi Ngọc Tình đưa Thất Nguyệt và Wiliam ra khỏi sòng bạc, cơ thể biến mất và ngay sau đó xuất hiện trên một con phố đồ ăn vặt.

“Ngọc Tình, em nói nơi thú vị là ở đây?” Thất Nguyệt nhìn con phố với các cửa hàng cô liền nheo mày, đây thì có gì thú vị chứ!

“Đây không phải nơi thú vị!” chỉ thấy Ngọc Tình lắc đầu, miệng nở nụ cười tươi: “Đây là nơi với nhiều đồ ăn ngon, nhiều khi những đồ ăn phải xuất phát từ những bàn tay của những người làm lâu năm rồi chứ không phải những thứ gì ngon những thứ gì thú vị đều thưởng thức ở những nơi khu vui chơi giải trí. Đồ ăn đường phố đôi khi lại mang mùi vị đặc trưng vốn dĩ nhất của nó. Đi thôi, chúng ta bắt đầu từ quán đầu tiên, có rất nhiều đồ ăn ngon cho mọi người thưởng thức!”

Wiliam liếc mắt nhìn mọi người đang đứng ăn toát mồ hôi dọc khắp dãy phố, anh ta nheo mày lại, có điều vì là Ngọc Tình đưa tới đây nên cũng không có gì để nói, anh ta chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Ngọc Tình.

Anh ta với tư cách là hoàng thân của ma cà rồng, từ nhỏ khi được sinh ra đồ ăn thức uống của anh ta đều là những cao lương mỹ vị, anh ta chưa từng tới những nơi như thế này, ăn qua những loại đồ ăn này.

Ý nghĩ của Wiliam Ngọc Tình đương nhiên cũng biết, vì vậy cô cũng không miễn cưỡng anh ta. Bởi vì môi trường sống của mỗi con người là khác nhau, vì vậy cách nghĩ và thói quen không giống nhau là điều bình thường, cô thực sự không cần thiết phải ép người khác thích nghi với cuộc sống của cô.

“Ừm, ngon lắm.” Thất Nguyệt lúc này đang cầm một xiên thịt nướng, ăn rất ngon lành, hai mắt sáng long lanh của cô nhìn Ngọc Tình, vừa ăn vừa suýt xoa: “Ngọc Tình, em giỏi thật đấy, món này thực sự là rất ngon.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười, nhìn Thất Nguyệt giống như mình đang ăn rất ngon lành, Wiliam đứng bên cạnh nhìn hai cô gái mải ăn mà chẳng quan tâm tới mình, cũng đưa tay ra cầm lấy một xiên, khẽ cắn một miếng nhỏ nếm.

Vừa cho vào mồm, hai mắt Wiliam sáng lên, ừm, không tới nỗi nào. Vậy là lần này anh ta há mồm thật to, tuốt một miếng thịt lớn cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.

Vậy là vốn dĩ chỉ có hai người hào hứng, bây giờ đã thành ba người cùng nhau chậm rãi đi dọc con phố và thưởng thức các loại đồ ăn.

Tới khi ba người ăn nó rồi trời cũng đã tối. lúc này Thất Nguyệt xoa xoa cái bụng căng tròn nhìn Ngọc Tình: “Chúng ta đừng bay nữa, đi bộ chút đi, thực sự no chết mất.”

Wiliam đứng bên cạnh gật đầu đồng ý, đúng vậy đúng vậy. trước đây anh ta ăn toàn cao lương mỹ vị, không ngờ các món ăn đường phố lại ngon như vậy, anh ta cũng không biết mình đã ăn nhiều tới thế nào.

Ngọc Tình cười vui vẻ nhìn hai người hài lòng như hai còn mèo, cô gật đầu: “Được, chúng ta đi bộ.”

Ba người đi ra khỏi con phố đồ ăn, đi dưới ánh đèn đường rực rỡ. Thế nhưng không biết làm sao, bọn họ càng đi lại càng thấy hoang vắng, cảnh tượng của con phố này không hề giống với con phố mà bọn họ vừa đi.

Vậy là đột nhiên ba người dừng bước lại, bọn họ quay mặt nhìn nhau, có mai phục!

Ngọc Tình đảo mắt nhìn con phố lạnh lẽo không một bóng người, cô khẽ cười, không ngờ tằng lần này Lý Uy lại ra tay mạnh như vậy, hiếm có mới mời đến được pháp sư Trần!

Ngọc Tình cười, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không mênh mông, tiếng nói lạnh lùng: “Các hạ, nếu đã đến rồi thì hãy hiện thân đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.