Tất cả những gì xảy ra trong con hẻm dưới sự xử lý của Lưu Bân thì dường như chưa từng xảy ra vậy, quả nhiên sự việc có lớn hơn nữa nhưng nhờ có quyền thế thì nó cũng chỉ như một hạt cát, mạng sống cũng vậy!
Tiêu Thần không hề tới tìm Ngọc Tình, sự việc này giống như chưa từng xảy ra vậy, Ngọc Tình vẫn tiếp tục sống một cuộc sống bình thường đơn giản.
“Hôm nay chúng ta sẽ giải đề kì thi giữa kì, An Kì đem bài trả lại cho các bạn!” vừa mới vào lớp, giáo viên ngữ văn đã bước vào lớp.
Các học sinh vừa nghe thấy câu nói đó, đột nhiên mặt xị ra, trả kết quả kiểm tra giữa kì thì đương nhiên sẽ có người vui có kẻ buồn!
“Ồ, tớ đoán lớp chúng ta kiểm tra điểm thấp nhất chắc chắn là Ngọc Tình!” một học sinh nam béo ục ịch lúc này vỗ nhẹ vào tay bạn cũng bàn nói lí nhí.
“Đúng vậy, lần này thì tớ yên tâm rồi, cuối cùng thì tớ cũng không phải đứng đầu xếp từ cuối lên!” người ngồi cùng bàn với thằng con trai vừa nói thở phào nhẹ nhóm, dường như đã giải quyết được một vấn đề lớn nên toàn thân thả lỏng.
Ngồi ở một chỗ cách đó không xa Ngọc Tình nghe thấy có người đang nói về mình, khẽ gãi tai sau đó tiếp tục nằm ườn ra bàn ngủ. Gần đây bang Chim ưng và Kiều bang lúc trong bóng tối lúc ngoài ánh sáng đấu với nhau không ít lần, vì vậy tối này cô cũng đều rất bận.
Vì vậy, cô đã nói với bố mẹ rằng sẽ ở lại trong ký túc của trường, như vậy sẽ có nhiều thời gian cho việc học hơn. Lý Nguyệt và Ngọc An Quân suy nghĩ một lát thấy cũng hợp lý, hơn nữa bọn họ vì cuộc sống cơm áo gạo tiền mà cũng không có nhiều thời gian quan tâm tới con gái.
Nên cảm thấy để cô ở lại trong trường cũng tốt, bây giờ Ngọc Tình đang ở trong một căn hộ cách trường học của cô không xa.
“Ấy! Tình Tình!” Phong Nhã Trần nghe thấy người khác đang nói chuyện, liền ngẩng đầu nhìn cô giáo ngữ văn hình như có việc đi ra ngoài, nên khẽ đưa tay lay lay Ngọc Tình: “Cậu nói, cậu làm bài thế nào?”
“Hả?” Ngọc Tình quay đầu lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Phong Nhã Trần, khẽ cười: “Lát nữa cậu sẽ biết thôi!”
“Haiz, lần này có một số người đúng là phải xấu hổ rồi! Xếp thứ nhất từ dưới lên, quả nhiên là rồng sinh rồng phụng sinh phụng, con của chuột thì chỉ biết đào lỗ, một số người quả nhiên là không ngóc đầu lên được!” Nhạc Nhân ngồi bên cạnh thấy giáo viên đi ra ngoài liền to mồm nói lời nhạo báng, giọng điệu nói ra có chút không giống với một con bé chỉ bảy tám tuổi.
“Đúng vậy, có người còn đi học cái gì chứ, đi làm thuê cùng bố mẹ đi còn hơn.” Đây là kẻ thứ nhất đứng về phía Nhạc Nhân.
“Chẳng thế, lại còn ngày nào cũng vênh cái mặt lên hằm hằm, cứ như ai nợ gì nó ấy, mẹ tớ nói á, người như thế chỉ là loại sao khắc tinh thôi!” đây là kẻ thứ hai đứng về phía Nhạc Nhân.
.................
Gia cảnh của Nhạc Nhân khá giả, vì thế người ủng hộ con bé cũng rất nhiều, bọn chúng thấy Ngọc Tình bỏ ngoài tai hết những lời đó thì càng điên lên chọc tức.
“Đúng vậy đúng vậy, có một số người đúng là không biết điều, cũng không biết tự chăm sóc lấy mình, suốt ngày quấn lấy Phong Nhã Trần.”
“Tớ vô cùng tán thành với câu nói của bạn Nhạc Nhân, đó chính là rồng sinh ra rồng phụng sinh ra phụng, nhìn vào những biểu hiện giáo dục của các bạn ở đây có thể thấy rằng, cha mẹ các bạn cũng chẳng khá hơn gì các bạn!” tiếng nói chậm rãi khinh khỉnh vang lên, tiếng ồn ào trong lớp lúc này cũng bớt đi vài phần. Ngọc Tình từ lúc Nhạc Nhân nói câu đầu tiên trở đi sắc mặt cô đã âm u rồi, cứ nghe cho tới tận bây giờ, cô mới thấy có gì đó buồn cười không rõ nữa, những kẻ này đúng là nực cười chết mất!
“Đúng vậy, các người có phải ăn no dửng mỡ rồi không?” tiếng nói the thé của An Tiểu Mễ vang lên ngay tiếp sau đó, câu nói này làm cho Nhạc Nhân không thể không nghĩ tới câu nói trước đó của Ngọc Tình: “Giáo dục ăn tới phát phì ra rồi.” Sắc mặt con bé đột nhiên đỏ lên.
“Mày...mày nói linh tinh, bố mẹ chúng ta không phải như thế!” kẻ thứ nhất ủng hộ Nhạc Nhân vội vàng lên tiếng biện minh.
“Ồ?” tiếng nói với ngữ khí ngược lại với con bé đó của Ngọc Tình vang lên: “Lẽ nào các bạn là con ngoài dã thú?”
Bốn chữ con ngoài dã thú vừa được nói ra, hai mắt của Phong Nhã Trần sáng lên, cái cô bạn gái Tình Tình này đúng là lưỡi rắn phun ra nọc độc, mọi người đều biết Nhã Nhân hai năm nay mới cùng với mẹ về Nhạc gia, trước khi được cưới về Nhạc gia mẹ cô ta đã sinh ra cô ta rồi, khi đó cha của Nhạc Nhân vẫn chưa li hôn, vì vậy Nhạc Nhân đích thị là một đứa con ngoài dã thú.
Quả nhiên lời nói đó vừa phát ra, hai mắt của Nhạc Nhân đỏ lên, có một số người cho dù cho mình ở địa vị cao hơn cũng cảm thấy mặc cảm, có điều có người cảm thấy đáng thương thì cũng có người cảm thấy đáng hận.
Ngọc Tình lại gãi tai sau đó nằm dài ra bàn, thực ra cô không hề muốn cãi nhau với bọn chúng làm gì, chỉ là có một số kẻ thấy cô không nói lại lại tưởng cô sợ, cô đứng lên mắng cho chúng nó một trận thế mới yên lòng được.
An Kì trả hết bài cho cả lớp rồi, lúc này giáo viên mới trở về lớp, trong tay cô giáo còn cầm thêm một bài kiểm tra nữa, còn cả lớp thì chỉ có mỗi Ngọc Tình là chưa nhận được bài về tay mình.
Lúc này những kẻ đứng về phía Nhạc Nhân lại ào ào lên, trong đầu bọn chúng đều nghĩ: “Hức, cô giáo sẽ xử lý mày, ai bảo mày nộp bài giấy trắng.”
Cũng không thể trách người khác có suy nghĩ như vậy được, vì tất cả các bài kiểm tra của Ngọc Tình đều giống với bài kiểm tra môn toán, mười phút cô đã nộp bài rồi, bọn họ đều nghĩ chắc mười phút đó cô không biết viết gì nên đành nộp bài.
“Cả lớp, như vậy là đợt kiểm gia giữa kì của chúng ta đã kết thúc, hơn nữa cũng đã có kết quả rồi, lớp chúng ta các bạn làm bài khá tốt, và càng được xứng đáng nhắc đến đó là bạn Ngọc Tình của lớp chúng ta, trong lần kiểm tra này, bạn đã đứng đầu khối với kết quả bài giữa kì, đáng khen ngợi hơn đó là đứng đầu với số điểm tuyệt đối.”
Lời cô giáo vừa dứt, cả lớp đều ồn ào như thể vừa nghe thấy tiếng bom nổ, sau đó há hốc mồm nhìn về phía Ngọc Tình, mười phút mà có thể làm xong bài với số điểm tuyệt đối, đây đúng là điều không thể tin nổi, vì bình thường kết quả học tập của Ngọc Tình cũng chỉ nhàng nhàng không có gì nổi bật.
“Trời ơi, hi vọng của mình coi như bị dập tắt rồi! Ba tớ còn nói nếu lần này tớ không phải xếp thứ nhất từ dưới lên thì sẽ cho tớ ba trăm tệ nữa, thế này thì chẳng còn gì rồi!” thằng con trai lúc nãy to mồm đột nhiên kêu lên oán trách.
“Ồ, Tình Tình, không ngờ bạn lại lợi hại như vậy! có mười phút! Còn nhớ lúc trước cô giáo dạy toán còn định nói với cô chủ n hiệm về bạn, nhưng sau đó nhìn vào bài thi của bạn mặt liền tái đi, tớ còn tưởng là làm sao rồi cơ, hóa ra bạn đã trả lời đúng tất cả các câu hỏi!” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình với khuôn mặt sùng bái, hai mắt hoa đào của cậu ta thiếu chút nữa thì phun cả ra đom đóm.
Giáo viên ngữ văn đem bài làm của Ngọc Tình cho cả lớp xem, cuối cùng mới truyền tới tay Ngọc Tình, đương nhiên khi tới tay Ngọc Tình thì nó đã nát nhàu ra rồi, hình như Nhạc Nhân đã lật đi lật lại xem tới mấy lần, muốn tìm được lỗi sai nào đó, con bé hận không thể xé nát bài thi đó, trên bài thi viết tên Ngọc Tình – điều này như một sự sỉ nhục đối với Nhạc Nhân.
Cùng tâm trạng với Nhạc Nhân cũng không phải ít người, thế nên bài thi của Ngọc Tình bị thành ra như vậy cũng có thể hiểu và tha thứ được. Ngọc Tình nhận lấy bài thi để sang một bên rồi lại tiếp tục ngủ, giáo viên ngữ văn nhìn thấy thế cũng chẳng nói gì, ánh mắt tỏ vẻ thông cảm, chắc là học nhiều nên mệt quá đây mà.