Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 48: Bạt tai, biết điều thì không chết



Ngọc An Lâm mặt hằm hằm nhìn Ngọc Tình: “Cút, một con ranh con, ở đây có chỗ cho mày nói à?”

Ngọc Tình nghe An Ngọc Lâm mắng là phải bật cười lạnh lùng, cô nói những lời càng không nể mặt ông ta: “Chú ba, bây giờ chú bảo ba cháu dọn ra khỏi căn nhà này, vậy có phải chú sẽ có nhà trả cho gia đình cháu không? Nói ra thì chú cũng đúng là bất hiếu, bản thân mình thì ở cái nhà to như thế, thế mà còn muốn chiếm lấy nhà của anh trai, bây giờ lại còn để cha đẻ mình không có chỗ mà ở, chẹp chẹp....”

Còn nữa nhưng Ngọc Tình chỉ chẹp miệng mà không nói nốt, chỉ ánh mắt châm biếm mỉa mai đó cũng đã làm cho những người đứng đó cảm thấy cơ thể mình như đang bị gai đâm.

“Này, Ngọc Tình, mày nói thế là không đúng đâu nhé, bây giờ là nhà mày đang chiếm lấy nhà của ba tao, cái đó thì liên quan đến chúng tao chứ!” giọng nói lanh lảnh của thím ba – Lưu Phân lúc này vang lên: “Đúng là cái đồ nghèo kiết xác, cái nhà rách nát thế này mà cũng ở được.”

“Ha ha, thím, nếu thím không nghèo thì trả tiền và nhà lại cho nhà cháu đi, như thế thì nhà cháu dọn đi luôn bây giờ.” Ngọc Tình khẽ cười, nói ra lời không để cho bọn họ bắt bẻ được. Khi xưa ba mẹ Ngọc Tình thấy vợ chồng Ngọc An Lâm từ nông thôn ra đáng thương, đã đem nhà của mình nhường lại cho bọn họ ở, còn hai vợ chồng thì lại về căn nhà cũ nát mà khi mới kết hôn Ngọc Thành cho, bây giờ chớp mắt cái cũng đã tròn 10 năm, cái căn nhà đó ngược lại gần như cho bọn họ vậy.

Ngọc An Lâm vì làm ăn cũng gọi là phát tài vì vậy đã mua một căn biệt thự, đem căn nhà khi xưa của ba mẹ Ngọc Tình cho thuê, không hề để ý tới cuộc sống khó khăn mà anh trai chị dâu đang phải trải qua, bây giờ thì hay rồi, còn có mặt mũi vào vác mặt đến gây chuyện.

Ngọc Tình nói xong, mặc xác những kẻ kia mà tự mình đi vào trong nhà, đóng cửa lại, nhìn Lý Nguyệt vào Ngọc An Quân, khẽ cười: “Ba mẹ, con về rồi!”

Lý Nguyệt nhìn Ngọc Tình rồi khẽ cười đáp lại, gật đầu.

Ngọc Tình quay ra nhìn Ngọc An Quân, nói với ngữ khí có phần trách móc: “Ba, con chẳng phải đã nói với ba rồi à, nhà mà còn có chó điên tới thì ba cứ đánh đuổi đi là được, có chuyện gì con chịu trách nhiệm.”

Ngọc Tình vừa mới dứt lời đã có kẻ tiếp vào ngay: “Mày chịu trách nhiệm, mày lấy cái gì ra mà chịu trách nhiệm, đúng là nực cười!”

Ngọc An Liên tuy nói lời không có trọng tâm trọng điểm nhưng ở đó vẫn còn có kẻ thông minh hơn cô ta, chỉ nghe tiếng Lưu Phân kêu lên: “Con nha đầu đáng chết kia, mày bảo ai là chó điên đây hả?”

Lời của Lưu Phân như nhắc nhở mọi người mình vừa bị mắng là chó điên, Ngọc Thành lúc này trợn mắt lên, ông ta tiến nhanh lên phía trước vài bước, giơ tay lên định giáng xuống một cái tát.

Ngọc Tình cúi đầu xuống, dường như không nhìn thấy vậy, vẫn đứng phía trước ba mẹ cô, miệng nhếch mép cười, sức mạnh tinh thần khẽ lên tiếng.

Một tiếng bốp vang lên trong khoảng không gian chật hẹp làm tiếng kêu đó càng vang lên lanh lảnh, sau đó mà một tiếng khóc thé: “Ba, sao ba lại đánh con!”

Lưu Phân ôm lấy mặt, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Ngọc Thành.

Ngọc Tình bật cười, khi cô ngẩng đầu lên, hai mắt có vẻ hết sức ngạc nhiên, dường như không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Ông nội, ông đánh thím ba làm cái gì thế?”

“Ta...” ngọc Thành đơ người ra nhìn vào bàn tay mình, trong lòng vô cùng nghi hoặc, vừa nãy rõ ràng là ông ta muốn đánh Ngọc Tình, nhưng không biết tại sao, ông ta chỉ cảm thấy mắt hoa hết đi, cơ thể mất tự chủ liền thay đổi phương hướng, một cái tát cứ thế văng ra, bây giờ ông ta cảm thấy cả bàn tay mình đang tê hết cả đi.

Ngọc Tình nhếch mép cười, tiếng nói lạnh lùng rõ ràng: “Ông nội, tuy thím ba nói các người là chó điên nhưng ông cũng không thể đánh người như thế chứ?” thế nào gọi là trả đũa, chính là thế này đây! Ngọc Tình không hề có chút áp lực nào, những người này đáng bị xử lý.

“Ngọc Tình, mày!” tuy Ngọc Tình nói như thế, nhưng Ngọc Thành cũng không phải là người không có não, ông ta quay người nhìn về phía Ngọc Tình: “Có phải mày giở trò quỷ quái gì không!”

“Ông nội, tới đầu cháu còn không quay lại thì giở trò ma quỷ gì được chứ!” Ngọc Tình thở hắt ra một tiếng: “Chẳng phải đây cũng là cái cách mà ông bắt nạt người nhà cháu à!”

Lần này đến Ngọc An Quân cũng tức điên lên rồi: “Đúng vậy ba, ba nói gì cũng được, nhưng con không cho phép ba ức hiếp, bắt nạt con gái con!”

Ngọc An Quân đứng lên, người cao hơn Ngọc Thành một cái đầu, nhìn Ngọc Thành từ đầu tới chân, trong ánh mắt là sự giận dữ hiếm thấy, Ngọc An Quân lúc này như một ngọn núi lửa, đây là thời điểm mà chuẩn bị phun trào dung nham.

Ngọc Tình nhìn ba cô lúc này, cô khẽ cười vui mừng, cô kéo tay ba cô lại, ngẩng đầu lên nhìn ông nội mình, nói với ngữ khí lạnh lùng: “Ông nội, cháu thực sự rất nghi ngờ, ba cháu liệu có phải do ông nhận nuôi không, sao trên đời này lại có một người cha như ông chứ!”

Ngọc Thành nghe thấy vậy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, giơ tay lên, lại một cái tát nữa chuẩn bị được giáng xuống, ánh mặt Ngọc Tình trở nên nghiêm nghị, đúng là nể mặt mà còn không biết điều.

Lại một tiếng bốp vang lên, tiếng kêu to không kém gì ban nãy, cái tát lần này nằm trọn vẹn trên chính mặt của Ngọc Thành, Ngọc Tình lại bật cười: “Sao thế hả? ông nội làm vậy là muốn đền tội à? tự đánh mình làm cái gì, ông xem chảy cả máu ra rồi kìa.....”

Tuy Ngọc Tình nói như thế, nhưng những người chứng kiến ở đó đều không hề tin, bọn họ đều biết quá rõ Ngọc Thành là con người thế nào, muốn ông ta hối hận? Trừ khi chết!

Lúc này mặt của Ngọc Thành đã sưng đỏ lên, ông ta nhìn Ngọc Tình đầy vẻ căm thù, trong lòng ông ta có thể khẳng định, chắc chắn là con nha đầu này giở trò quỷ quái.

Ngọc Tình thản nhiên nhận lấy ánh nhìn của ông ta, là cô làm thì đã làm sao nào? Ha ha, làm gì có bằng chứng, đừng nói nếu hôm nay cô tự mình ra tay đánh ông ta, thì hai cái bạt tay đối với cô quá dễ dàng.

Trên thế giới này, cái kiểu cậy già mà lên mặt là không thể tha được nhất, Ngọc Thành ngày ngày gây chuyện thì đừng có mong cô khách sáo.

“Tao nói cho mày biết, Ngọc An Quân, tốt nhất mày hãy nhanh cút ra ngoài cho tao, bằng không hậu quả tự chịu!” Ngọc Thành vẫn ôm lấy mặt, mắt nhoe lại, nhìn chằm chằm vào cả nhà Ngọc Tình, ánh mắt của ông ta cùng với bộ dạng đó chẳng khác nào một con rắn độc.

“Ồ? Thế nào được gọi là hậu quả tự chịu chứ?” Ngọc Tình hất cằm: “Ông nôi, nói lời thì phải tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình, ông nói tới hậu quả tự chịu làm cho cháu có chút sợ hãi đấy, ông nói thử xem, hôm nay cháu giữ hết các người ở lại đây thì sẽ thế nào nhỉ?”

Ngọc Thành thời còn trẻ cũng thuộc vào hàng đầu gấu lưu manh, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng này, đúng là chó không đổi được cái thói ăn cu*t, bây giờ đúng là Ngọc Tình đang có suy nghĩ như vậy, muốn bọn họ mãi mãi ở lại đây!

Lời Ngọc Tình vừa dứt, những người có mặt liền rùng mình, bọn họ cũng chẳng phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết rằng Ngọc Tình giữ bọn họ ở lại chẳng phải để uống trà. Lúc này bọn họ cảm thấy có một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng lên tới đỉnh đầu.

Ngọc Tình thấy bọn họ có vẻ hiểu ý cô, khẽ cười hài lòng, dường như từ lúc bước chân vào đây cô chưa hề có ý nghĩ xấu xa nào thì phải: “Đều đơ người hết ra làm cái gì thế? Không ở lại uống trà à?”

Những người ở đó nghe thấy thế, nhanh chân bước ra phía ngoài cửa, họ đi nhanh tới mức làm cho Ngọc Tình phải ngạc nhiên.

“Không làm điều đáng chết thì sẽ không phải chết, các người tự biết rồi đấy nhé! Chú ba, cô hai, những thứ gì nợ nhà cháu thì mau mau trả đi, nếu không muốn cháu đến tận cửa đòi!” khi mọi người đang bước ra khỏi cửa thì tiếng nói lạnh lùng của Ngọc Tình truyền đến tai, mấy người họ lại rùng mình, lúc này không phải đi nữa mà chạy cho nhanh.

Ngọc Tình nhìn bóng họ khuất dần, khẽ cười, dù gì thì cũng là những người cùng chung giọt máu, cô không hề có ý định ra tay độc ác. Có điều, dọa cho bọn họ sợ hãi là điều bắt buộc, bằng không những người này nhất định sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua cho gia đình cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.