“Tình Tình, em nói muốn cá cược với Yến Vân?” Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, có vẻ hơi choáng váng. Anh không nghĩ rằng Ngọc Tình là người tốt gì, hơn nữa Yến Vân cũng không có gì đáng để cô vì anh ta mà từ bỏ Vân bang.
“Đúng vậy!” Ngọc Tình gật đầu: “Thắng rồi, Vân bang sẽ thuộc về em, anh ta và gia tộc phía sau anh ta bắt buộc phải đồng ý. Nếu thua, em không động vào Vân bang.”
Lưu Bân đơ người ra, cái gì?
Giống như anh, lúc này Yến Vân cũng đang đơ ra. Anh ta và Ngọc Tình đã biết nhau tám năm, anh ta cũng không cho rằng Ngọc Tình là người tốt, anh ta lại càng biết rõ, Ngọc Tình đã để ý Vân bang không phải chỉ một hai năm. Hôm nay, cô lại dễ dàng từ bỏ cơ hội để có được Vân bang?
Câu trả lời đương nhiên là không thể! Với tính cách, thủ đoạn của Ngọc Tình mà nói, cô sẽ dễ dàng từ bỏ cơ hội có được Vân bang dễ như trở bàn tay? Đương nhiên là sẽ không!
Vậy là Yến Vân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nghĩ về gia tộc của mình. Tuy Ngọc Tình bây giờ thực lực của Ngọc Tình đã vô cùng mạnh, trong gia tộc mình người có thể là đối thủ của cô không nhiều, nhưng, chắc chắn cô vẫn không muốn làm kẻ địch của bọn họ.
“Yến gia là một gia tộc với gia thế hàng trăm năm, nếu có thể, em không muốn nhằm vào Yến gia.” Lúc này Ngọc Tình đang nói như vậy với Lưu Bân.
“Yến gia?” Lưu Bân suy nghĩ một lát: “Đúng là nội tình Yến gia khá mạnh.”
“Nội tình khá mạnh?” Ngọc Tình khẽ cười, không chỉ là nội tình khá mạnh mà Yến gia còn là một gia thế tu chân, ngoài Yến Nhiên ra thì những người khác đều có chút bản lĩnh: “Đương nhiên, đó cũng là do bọn họ tự cho mình mạnh nữa, nếu không được, cùng lắm em cũng chẳng ngại cá chết lưới rách.”
Ngọc Tình cô từ trước tới nay là người đã làm việc gì không sợ, đương nhiên cô cũng không phải là người tự đi tìm phiền phức cho mình, ngày nay cô đã cho Yến gia một cơ hôi, nếu bọn họ không đón nhận, vậy thì Ngọc Tình cũng không sợ Yến gia bọn họ!
Bọn họ gia thế mạnh, Ngọc Tình cũng không coi nhẹ bọn họ! trên thế giới này, ai cũng không nên coi nhẹ người khác như vậy mới là tốt!
“Ngọc Tình.” Lưu Bân khẽ cười, nắm lấy tay cô: “Mọi chuyện đều do em quyết!”
Ngọc Tình cười cười nhìn anh: “Không phải mọi chuyện em quyết, sao hả, anh còn muốn khởi nghĩa chắc?” Ngọc Tình nói lời này chỉ là nói đùa, bây giờ Lưu Bân đã là người cô đón nhận rồi, vậy thì bang Chim ưng do ai làm chủ cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Điều quan trọng đó chính là, những thứ này sau cùng vẫn thuộc về cô, cô có thể làm chủ là được rồi!
Dã tâm của cô, mục đích của cô, từ trước tới giờ không phải chỉ là một bang Chim ưng cỏn con, hay một Yến bang bé tí, thứ cô muốn đó là đến một ngày, cô có thể thành lập một vương quốc ngầm, sẽ không có bất cứ người nào kiểm soát hoặc uy hiếp được sinh mệnh của cô!
Thứ cô muốn đó là, có thể đủ thực lực để đối đầu với Cục An ninh Quốc gia, thứ cô muốn đó là, lấy đi mạng chó của những kẻ đã bán rẻ cô để đổi lại lấy lợi ích! Cô phải nói với bọn họ, Ngọc Tình cô từ trước tới nay luôn là long phượng trong số mọi người.
“Có điều, Ngọc Tình, rốt cuộc em và Yến Vân cá cược với nhau vái gì?” Lưu Bân mở miệng hỏi, lẽ nào là đánh bài? Chắc không phải chứ?
Ngọc Tình khẽ cười: “Anh đoán xem!”
Câu hỏi mà Lưu Bân hỏi đương nhiên cũng là điều mà Yến Vân muốn biết, cô muốn cá cược cái gì? Đánh bài? Có phải không?
Về vấn đề cược cái gì, Ngọc Tình không hề nói, bây giờ trời đã tối rồi, cô phải về nhà, không gian của cô được nâng cấp rồi, cô còn chưa có thời gian mà đi thị sát nó đây!
“Đi thôi, vấn đề này, đợi những ngày sau lại nói!” Ngọc Tình khẽ cười, đứng lên kéo tay Lưu Bân đi ra khỏi quán cà phê.
Lưu Bân đưa Ngọc Tình về nhà, suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy vẫn phải đi Italia một chuyến, người đó, dù gì cũng là cha anh.
Ngọc Tình vừa về tới nhà, sau khi nói chuyện với ba mẹ vài câu liền vội vàng đi vào không gian.
Đừng nhìn Ngọc Tình bình thường rất nghiêm túc, nói lời hay làm việc đều cứng nhắc giống như một lão thái thái. Thế nhưng khi đối mặt với chiếc nhẫn đó, cô giống như một chiếc bánh bao đất, cô mong chờ không gian được nâng cấp, cô cũng muốn biết, sau khi nâng cấp thì chiếc nhẫn sẽ có sự thay đổi thế nào.
Ngọc Tình vừa chui vào không gian, còn chưa kịp phản ứng gì, liền bọ một bóng người màu đen nhảy bổ vào ngã cả xuống đất.
“Tình Tình, Tình Tình, nhớ cô chết đi được!” bóng người màu đen đè lên cả người Ngọc Tình, cái đầu dụi dụi vào cổ cô, nói lời nũng nịu như một đứa trẻ không được ăn kẹo vậy.
“Đản Nhi đáng chết, đứng dậy cho tôi!” trời ạ, đã là người rồi sao vẫn chưa bỏ cái thói quen này đi hả, lúc chiều nhìn anh ta vẫn còn rất bình thương mà.
“Không dậy đâu, không dậy đâu, dậy rồi thì cô lại biến mất!” đây hoàn toàn là lời nói và ngữ khí của một đứa trẻ, làm cho Ngọc Tình bỗng nhiên không biết nên nói gì.
“Đứng lên, tôi cũng không phải là mẹ anh, sao cứ xoắn lại làm gì!” Ngọc Tình khóc không ra nước mắt, cơ thể bé nhỏ của cô! Đáng tức giận nhất là cô không đẩy nổi hắn ta ra, đúng là làm người khác tức chết, cô đã tu luyện tám năm rồi, còn không làm gì được một quả trứng, lại còn để nó nhảy chồm chồm lên nữa chứ!
“Không phải mẹ, không phải mẹ!” Thuần Hoàng biết rõ như vậy nhưng vẫn không chịu đứng lên, hắn còn tiếp tục dùi đầu vào cô, nhất định không chịu đứng lên, hức hưc, cùng không muốn cô đẩy hắn ta ra!
Ngọc Tình cạn lời, nằm im, nếu mà động đậy cô sẽ lập tức nhìn thấy Ngân Nguyên sẽ đứng bên cạnh và cười trên nỗi đau của người khác. Mắt cô nheo lại: “Ngân Nguyên, anh giúp tôi kéo Đản Nhi ra!”
Ngân Nguyên nghe thấy vậy, động tác liền dừng lại, không có tiếng động gì, cũng không có ý định muốn kéo Thuần Hoàng ra.
Ngọc Tình thấy vậy, khẽ nhếch mép cười, cái con mèo này nó cũng dở hơi, cô khẽ cười: “Ngân Nguyên, có phải anh tưởng rằng anh thế này rồi tôi sẽ không trị nổi anh không? Được, ngươi hôm nay đừng có động đậy, ta không tin hắn ta có thể ép ta nằm thế này cả đời! đợi ta thoát ra rồi, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một đàn mèo đực, người sẽ không phải làm gì khác, chỉ cần sinh con là được rồi!”
Ngọc Tình tức giận lắm rồi, cô nghiến răng lại, từng từ từng chữ nói, tức chết mất,c ô nhất định phải tìm cho con mèo này một đàn mèo cái, đừng tưởng nó biến hình rồi thì cô không làm gì được!
Ngân Nguyên nghe thấy vậy, động tác lập tức dừng lại, trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh: Một đàn mèo cái bao vậy xung quanh hắn ta, hơn nữa khi hắn ta đang canh tác trên cơ thể một con mèo cái thì xung quanh bọn họ sẽ bao vây cả một đàn mèo con.....
Trời ơi, không đâu!
Ngân Nguyên nghĩ vậy đột nhiên đứng lên, sắc mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc liền lôi Thuần Hoàng dậy: “Ngươi đã lớn như thế này rồi, sao lại cứ thấy người khác là nhảy bổ vào thế?”
Ngọc Tình cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi, cô từ từ đứng lên, ánh mắt khẽ liếc quan Ngân Nguyên, trong ánh mắt đó là nụ cười lạnh lùng.
Sau đó cô nhìn khuôn mặt Thuần Hoàng đầy vẻ tủi thân oan ức,lúc này Thuần Hoàng vẫn mặc trên người một bộ đồ màu đen, vẫn khuôn mặt anh tú đẹp trai đó, nhưng trên khuôn mặt đó như thể được viết những chữ tủi thân oan ức vậy, hai mắt màu xanh ngọc òng ọng nước, dường như đang muốn tố cáo cô.
Ngọc Tình thấy vậy đột nhiên lại cảm thấy đáng thương, cô tiến lên phía trước một bước, xoa tay lên đầu Thuần Hoàng: “Ngươi đã lớn rồi, ngươi nhìn bộ dạng ngươi bây giờ đáng lẽ đã có thể cưới vợ sinh con rồi, sao lại vẫn còn cùng.....vẫn còn giống với ngày trước vừa mới gặp người khác liền nhảy chồm lại? sau này vợ ngươi sẽ không vui nếu ngươi làm vậy đâu!
Ngọc Tình dám nói, đây là việc bình tĩnh hòa nhã nhất mà cô đã từng làm, thế nhưng ai đó dường như không hề hiểu được điều này.”
Thuần Hoàng vừa nghe thấy, đột nhiên bĩu môi, nước mắt lã chã rơi: “Không muốn, không muốn, không muốn cưới vợ sinh con, tôi chỉ muốn Tình Tình, chỉ cần TÌnh Tình thôi!”
Thuần Hoàng dường như chỉ thích làm theo ý mình, đúng là làm Ngọc Tình cạn lời rồi, hôm nay rõ ràng là nó rất bình thường mà? sao bây giờ vừa nhìn lại như một kẻ chậm phát triển vậy?
Ngọc Tình thở dài, cũng chẳng muốn quan tâm tới nó nữa, cơ thể cô khẽ động đậy liền biến mất. Cô vẫn chưa quên mục đích cô tới đây để làm gì!
Ngọc Tình biến mất, khi xuất hiện lại thì cô đã đứng ở vùng rìa của không gian. Lúc này cô đang vui mừng nhìn vườn hoa mạn đà la ngay trước mắt mình.
Không sai, trước mắt cô chính là một vườn hoa mạn đà la, lúc này hoa đang nở rộ, những bông hoa màu đen, hoa có mùi thơm dễ chịu, cao quý, Ngọc Tình nhìn vào vườn hoa mà đơ người ra.
Nói cho cùng cô vẫn là một cô gái, là một cô gái mà khi nhìn thấy những gì mình thích thì sẽ không đi, không động đậy, không sai, Ngọc Tình rất thích hoa mạn đà la. Cô thích màu hồng, màu trắng, thích màu tím, cũng thích màu xanh, nhưng cô thích nhất thích nhất vẫn là hoa mạn đà la màu đen.
Hoa mạn đà la màu đen nở ra vô cùng kiều diễm, cô nhìn những bông hoa như vậy, nghĩ chẳng cần nghĩ, cô khẽ nhún người, cơ thể cô đã đứng giữa cả vườn hoa.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, rồi bước chân đi chầm chậm, cô bước đi như đang nhảy múa, động tác không phải đang nhảy nhưng lại thanh lịch tao nhã.
Ngân Nguyên nhìn bộ dạng Ngọc Tình lúc này nhìn đến si mê đi.
Không sai, Ngân Nguyên và Thuần Hoàng đã đuổi theo cô, vừa mới tới liền nhìn thấy Ngọc Tình như đang múa ba lê, hai người đều đơ người ra nhìn, nhìn cô thả mình vào thiên nhiên và như đang cùng những bông hoa mạn đà la kia khoe sắc, lúc này bọn họ không thể không thừa nhận, lúc này Ngọc Tình giống như một thiên tử của bóng tối.
Cô lúc này....thực sự rất đẹp.
Thực ra Ngọc Tình không phải là cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải khí chất cao quý của những cô gái quốc sắc thiên hương, mà vẻ đẹp của cô là một vẻ đẹp rất thuần khiết, đơn giản.
Đúng vậy, rất khó để tưởng tượng một cô gái với những thủ đoạn độc ác, ra tay dứt khoát và quyết liệt lại có một khuôn mặt đẹp một cách ngây thơ đơn thuần như vậy. Ngọc Tình với mái tóc đuôi ngựa, vầng trán cao và mịn không vương ra một sợ tóc, đôi mắt to tròn, một cái mũi dọc dừa cao và thẳng, bên dưới là đôi môi lúc nào cũng hồng hào căng mịn.
Da cô cũng rất đẹp, trắng như trứng gà bóc, hai mắt cũng đen và nét, tuy là lúc nào cũng lonh lanh nước nhưng vẫn rất sáng rất sáng.
Bọn họ nhìn một Ngọc Tình như vậy liền đơ người ra và cứ muốn nhìn mãi, nhìn mãi.
Ngọc Tình dường như không hề phát hiện ra đang có hai kẻ ngây người ra nhìn mình, lúc này cô đã chầm chậm đi ra đến bờ của vườn hoa mạn đà la.
“A....” Ngọc Tình đứng trên bờ, nhìn thấy ở phía không xa có một người đang quỳ ở đó, cô khẽ kêu lên, dường như rất ngạc nhiên, lại có chút sợ hãi.
Ở đây hóa ra còn có người? chẳng trách vườn hoa mạn đà la này lại nở đẹp như thế. Anh ta đang làm gì? Đang trồng mạn đà la sao?
Tiếng kêu của Ngọc Tình đương nhiên là thu hút sự chú ý của người đó, động tác người đó liền dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Bắt gặp ánh nhìn đó, Ngọc Tình liền đơ người ra. Khuôn mặt này, khuôn mặt này vô cùng giống với Phác Vũ – người đã biến mất không còn nhìn thấy nữa từ tám năm trước, giống đến mức ngạc nhiên.
Nhưng có một điều không giống, đó là, Phác Vũ có khuôn mặt rạng rỡ, đơn thuần, ngây thơ, còn người này lại có khuôn mặt trắng bệch vô cảm.
Ngọc Tình nhìn, không biết điều gì đã thúc đẩy cô, cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, cúi đầu xuống hỏi: “Anh tên là gì?”