Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 202



Chương 202

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Chiêm Gia Linh thật ra sự cách nào tin, cậu chủ vô dụng của nhà họ Tiêu trong lời đồn là đây sao, vậy mà có một mặt tàn bạo như vậy! Ngoài khiến cho cô ta chấn động, càng khiến cô ta hiếu kỳ về anh hơn!

Rốt cuộc, ai mới là anh thực sự?

Bảo Ngọc kéo Tiêu Mặc Ngôn lại, quay đầu nói với Trương Tề: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau đi!”

Trương Tề lập tức bừng tỉnh, đi vòng qua bên kia của cái bàn rồi chạy đi.

Tiêu Mặc Ngôn nở nụ cười yêu dị, anh không định tha cho anh ta, lúc anh quay người lại thì Bảo Ngọc đang cau mày, hai tay giữ vào má của anh, kiễng chân lên chủ động hôn lên môi của anh…

Tiêu Mặc Ngôn bỗng ngây người, ánh mắt dần thu hồi, dừng trên gương mặt của cô. Bảo Ngọc khớp mắt lại, hôn rất dụng tâm, hai tay càng chủ động vắt lên vai của anh, cái lưỡi nhỏ thè ra nhẹ nhàng xọ vào môi của anh.

Tiêu Mặc Ngôn hai mắt nheo lại, dần dần, cũng khớp mắt lại, lệ khí trong mắt cũng dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác triền miên và dịu dàng dành cho cô. Bàn tay lớn của anh đặt ở eo của cô, đem cô kéo lại gần mình, hóa bị động thành chủ động, giờ khắc này do anh chi phối.

Một hồi nguy cơ lại bị Trương Bảo Ngọc dùng một nụ hôn hóa giải. Dương Châu Kiệt nhìn lạ mà cũng không lạ, thế nhưng Chiêm Gia Linh vẫn trong tình trạng sốc, đến bây giờ cô ta mới chú ý đến địa vị của người phụ nữ này ở trong lòng Tiêu Mặc Ngôn có ảnh hưởng lớn như thế nào.

“Đi thôi,” Dương Châu Kiệt không muốn làm bóng đèn nữa, quay người rời đi.

Chiêm Gia Linh liếc hai người đó vài lần rồi nối gót Dương Châu Kiệt, đi được hai bước, cô đột nhiên hỏi: “Phó tổng… tại sao lại yêu cô ta như vậy? Bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp hay là con gái của thư ký thành ủy?”

Dương Châu Kiệt liếc về phía cô ta, rất không thích giọng điệu nhận xét của cô ta về Chi quý nhân như vậy, ngữ khí có chút lạnh lùng nói: “Không hiểu con người của Bảo Ngọc, đương nhiên đều sẽ nói như vậy. Thế nhưng, cô ấy là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp!”

“Ổ?” Chiêm Gia Linh nhướn mày, với cách nói này thì khịt mũi khó chịu.

Dương Châu Kiệt cũng lười giải thích với cô ta, giống như loại phụ nữ nông cạn như cô ta, vĩnh viễn không nhìn ra cái tốt của Chi quý nhân đâu!

Cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Mặc Ngôn đã dần nguôi ngoai, nhìn thẳng vào mắt của anh rồi bật cười, giơ tay nhéo nhéo má má của anh: “Trương Tề là bạn của em, chúng em quen biết nhau từ nhỏ, nhưng không ngờ cậu ấy lại muốn cầu hôn với em.” Cô nhẹ nhàng nói, giải thích cho anh nghe, cô biết như không khiến cho anh hiểu ra, Trương Tề sẽ gặp nguy hiểm.

Đôi mắt của anh hơi híp lại, trầm giọng nói: “Em nói muốn gả cho cậu ta.”

Bảo Ngọc hơi ngây người: “Nào có! Em rõ ràng từ chối mà!”

“… Năm lớp 1.”

Bảo Ngọc muốn khóc, cô rất muốn khóc: “Lời nói lúc nhỏ, ai sẽ coi là thật chứ!”

“Em nhận hoa của cậu ta.” Giọng của anh vẫn trầm như vậy, giống như đang hỏi vậy.

Còn là lễ tình nhân!

Bảo Ngọc vừa muốn nói cái gì thì bỗng dưng dừng lại, mắt phương nguy hiểm nheo lại: “Đợi đã, chúng em nói những gì, anh sao lại biết hả?”

Tiêu Mặc Ngôn từ từ rút tai nghe bluetooth ra, cặp ở giữa ngón tay: “Tôi nghe thấy, một từ cũng không sót.”

“Anh—“ Bảo Ngọc kinh ngạc trừng mắt với anh, nghi ngờ hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, nói thật đi, câu lạc bộ Long Nghệ này, anh có phải cũng có phần không?” Nếu không, sao có thể dễ dàng nghe lén được chứ? Hơn nữa, còn đơn giản như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.