Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 329



Chương 329

Bảo Ngọc ngẩng đầu, thầm nghĩ anh đối với cô thật bao dung, gương mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

Cô đứng dậy, tiến lên vài bước rồi ôm anh từ phía sau, dựa vào người anh: “Tiêu Mặc Ngôn, anh đừng nuông chiều em như vậy..”

Anh quay đầu lại nhẹ nhàng cười: “Không nuông chiều em thì nuông chiều ai?”

Cho dù khi làm những việc như này, đối với anh là một sự lãng phí thời gian, nhưng miễn là cô vui vẻ, miễn là cô không còn gánh nặng, anh thế nào đều không quan trọng.

Nếu vấn đề này được giải quyết bởi Tiêu Mặc Ngôn, không có gì dễ dàng hơn là để một người biến mất trong im lặng. Anh hiểu rằng Bảo Ngọc không quan tâm nhiều người lắm, nhưng dì Đỗ chính là một trong số ít đó.

Anh lấy quần áo ra giúp cô mặc lên người. Bảo Ngọc có chút xấu hổ còn anh dường như không thấy gì, vẫn cẩn thận giúp cô.

Cuối cùng hai người ra khỏi phòng, Tiêu Mặc Ngôn tự mình lái xe, không kinh động đến bất kì người nào.

Bước vào gara dưới tầng hầm, có tám chiếc xe thể thao đỗ ngay trong đó. Bảo Ngọc biết tên của những hãng xe đó, có Bentley, Lamborghini, Corvette và Pagani.

Chúng xếp hàng đầy vẻ kiêu ngạo và cao cấp.

Tiêu Mặc Ngôn ngồi vào một chiếc Pagini màu xám bạc. Bảo Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy anh lái xe không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh biết lái xe sao?”

Đáp lại cô là tiếng khởi động của chiếc xe độc nhất vô nhị.

Bảo Ngọc bật cười, ngồi vào xe rồi quay đầu hỏi anh: “Em bây giờ mua bảo hiểm vẫn kịp đúng không?”

Tiêu Mặc Ngôn cúi người hôn lên môi cô, mím môi cười đầy mê hoặc: “Anh chính là bảo hiểm của em rồi.”

Xe bắt đầu khởi động chạy ra khỏi gara cùng với phong thái cực kì kiêu ngạo.

Do vẫn còn sớm, trên phố không có một bóng người, chiếc xe của Tiêu Mặc Ngôn thoải mái phóng rất nhanh. Bảo Ngọc nhìn anh thành tHiên điều khiển chiếc xe rồi bất chợt hỏi: “Anh có tham gia SCC không?”

SCC là một chủ đề nóng trên internet gần đây. Mọi người bàn tán có bao nhiêu thành viên trong câu lạc bộ và xuất thân của họ, Bảo Ngọc khi buồn chán sẽ nằm trên giường đọc những tin tức này.

Tiêu Mặc Ngôn liếc mắt, cô khẽ nhướng mày, nháy đôi mắt phượng, khó có dịp được tám chuyện với anh: “HAC?” Nếu nói các hội viên của SCC đáng giá 10 triệu thì những hội viên của HAC chính là đáng giá cả trăm triệu. Tiêu Mặc Ngôn thực lực sớm đã mạnh như vậy rồi sao?

Tiêu Mặc Ngôn mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều, bàn tay to nhẹ xoa đầu cô: “Về sau ít xem mấy chuyện vớ vẩn đi, nên ngủ nhiều một chút.”

Bảo Ngọc phản đối: “Em mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, ngủ đến ngớ ngẩn luôn rồi!”

“Như vậy anh vẫn rất thích!”

Được rồi, Bảo Ngọc giờ đã biết, dù cô có biến thành như thế nào thì cậu chủ nhà họ Tiêu vẫn rất thích.

Tiêu Mặc Ngôn rẽ vào một góc, cho chiếc xe thể thao dừng ở cửa đồn cảnh sát.

Lúc này, trời còn chưa sáng rực lên, Bảo Ngọc cùng Tiêu Mặc Ngôn đi vào.

Trương Thịnh Hải đang đợi ở cổng và thấy hai người liền vẫy gọi: “Chị, ở đây!”

Anh ta đưa hai người họ đi thẳng đến văn phòng của giám đốc, Cục trưởng Vương và Nguyễn Thanh Mai đang ngồi bên trong. Thấy Bảo Ngọc và Tiêu Mặc Ngôn, biểu hiện của Nguyễn Thanh Mai rõ ràng cảm thấy không thoải mái.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.