Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 403



Chương 403

Anh tắt máy tính, dựa trên lưng ghế, chậm rãi lấy một điếu thuốc ra ngậm bên môi. Trong lúc nhả khói, tầm mắt của anh trở nên mơ hồ.

Kết cục khi đắc tội Hồng Môn cũng không đùa được. Nếu Mãnh Hổ chỉ là vật hy sinh, vậy anh mạo hiểm vì người như thế có đáng không? Hơn nữa, người đứng sao Mãnh Hổ là ai?

Nếu anh có thể tiếp xúc trực tiếp với người đó, anh còn cần Mãnh Hổ làm gì?

Tiếng biển… là tiếng sóng biển!

Ngọc Diệp bị trói tay trói chân ngã trên mặt đất từ từ tỉnh táo lại, cố hết sức ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Thành phố A cũng có biển, nói như vậy cô vẫn chưa ra khỏi thành phố A sao? Không đúng, cô mơ hồ bay cả ngày, không thể chỉ bay lượn vòng trên bầu trời thành phố A mà không bị người khác phát hiện được, nhất định cô ta đã tới một nơi khác có biển!

Đúng lúc này, cửa bị người mở ra, phát ra tiếng “ken két” chói tai.

Nghe thấy tiếng, Ngọc Diệp lập tức nghiêng đầu qua, trên mắt quấn một miếng vải đen khiến cô không nhìn thấy gì cả. Vì thị giác bị cản trở, nên những giác quan khác trở nên cực kỳ nhạy bén, cô có thể ngửi thấy mùi nước thuốc nhàn nhạt, tuy không phải rất rõ ràng, đã sắp bị hòa lẫn với mùi tanh của nước biển, nhưng cô vẫn nhanh chóng nhận ra được.

Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ nhàng, cũng không lề mề, ngược lại giống như giẫm lên đám mây, mang theo một loại lười nhác thờ ơ.

Người đó đi đến trước mặt cô, dùng mũi chân nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, như đang quan sát trái phải, sau đó thì rút chân về.

Một tiếng cười nhẹ nhàng dai dẳng vang lên, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Cô nên biết ơn tôi.”

Ngọc Diệp lạnh lùng không lên tiếng.

Trong lòng cô hiểu, vào những lúc thế này cần phải giữ bình tĩnh, một phát hiện nhỏ cũng có thể trở thành điểm quan trọng để cứu mình.

Cho nên phải bình tĩnh.

Bên tai là tiếng cười nhẹ liên tục vang lên của người đàn ông: “Nếu không có tôi, sao cô có thể biết mình có bao nhiêu quan trọng chứ? Bây giờ cả Hồng Môn đều đang tìm cô, tìm cô khắp thế giới.”

Ngọc Diệp hít sâu, cố gắng khiến mình giữ tâm trạng bình tĩnh, nghĩ đến Tiểu Hải, trái tim cô lập tức không nhịn được đập nhanh hơn, có lửa giận đang sắp bùng nổ.

“Muốn bắt tôi làm con tin, anh sai hoàn toàn rồi.” Ngọc Diệp khàn giọng nói: “Bọn họ sẽ không vì tôi mà trúng bẫy của anh, tôi cũng sẽ không cho phép anh có cơ hội này!”

Lúc cần thiết, cô sẽ chọn kết liễu chính mình.

Người nọ chậm rãi cúi người, cánh tay lạnh như băng phủ trên mặt cô ta, thì thào nói: “Tôi rất muốn biết vì sao cô lại trung thành với anh ta như vậy?”

Ở bên cạnh anh không thiếu thuộc hạ và bạn bè trung thành như thế, tất cả mọi người đều bảo vệ anh, cuối cùng là vì sao.

Ngọc Diệp chán ghét sự đụng chạm của anh ta, tóm lại, cô ghét bất kỳ ai ngoài Tiểu Hải.

Cô muốn quay đầu đi, nhưng hoàn toàn không thể động đậy. Trên người cô bị người đàn ông này đánh đến gãy xương rất nhiều chỗ, lại không được điều trị kịp thời, có nơi đã vừa sưng vừa đau. Nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù có thể sống được ra ngoài thì có thêm mấy di chứng là không thể tránh khỏi. Châm chọc là cô bị thương nặng như vậy, nhưng ngay cả mặt của người đàn ông cũng không thấy!

Từ đầu đến cuối anh ta đều trốn trong bóng tối, giống như đó chính là màu sắc tự vệ của anh ta. Tốc độ của anh ta là nhanh nhất trong những người Ngọc Diệp từng gặp, làm kẻ thù của Hải Thiên Đường thậm chí là Hồng Môn, người này thật sự rất đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.