Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 648



Chương 648

“A—”

Tiếng kêu bén nhọn như đâm thủng màng tai, chấn kinh tất cả mọi người.

Vy Hiên đột ngột dừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Tập Lăng Vũ phun một ngụm máu ra bên cạnh, thân thể lắc lư hai cái mới đứng vững, anh cười âm trầm với người đàn ông đang kêu thảm thiết.

“Nhanh…Chạy nhanh!”

Mấy người kia xem như là có chút lương tâm, dựng người đàn ông bị đạp đến co quắp lên, điên cuồng phóng tới xe taxi bên đường.

Tập Lăng Vũ dùng mu bàn tay lau vết máu bên khóe miệng, xoay người, ánh mắt nhuộm màu máu, trực tiếp giữ Vy Hiên lại.

Dưới ánh trăng giá lạnh, anh tàn nhẫn quyết tuyệt.

Vội vàng xông vào phòng của Tập Lăng Vũ, Vy Hiên luống cuống tay chân mở tủ quần áo, lôi vali hành lý ra, lung tung nhét áo quần của anh vào.

Bất chấp dáng vẻ chật vật của mình lúc này, cô mặc áo khoác của Tập Lăng Vũ, hai chân trần truồng quỳ trên đất, bàn chân có vài vết thương chảy máu rất sâu, bởi vì miệng vết thương thời gian dài không được xử lý, máu cũng đã đông lại.

“Vũ! anh nhất định phải rời đi!”

Giọng nói của cô run rẩy, nhưng lại càng sốt ruột, tay phải của cô lại càng không nghe sai bảo, làm sao cũng không kéo được vali. Cô nóng nảy, liều mạng vỗ tay phải của mình: “Đáng chết! Mày không thể mạnh mẽ một chút được sao?”

Tay của cô đột nhiên bị người nắm lấy.

Vy Hiên ngẩng đầu, đôi mắt được nước mắt gột rửa vô cùng sạch sẽ, động lòng người.

Tập Lăng Vũ thu lại một loại khí thế tàn bạo, tỉnh táo nhìn cô, buông tay cô ra, nằm lấy cằm cua cô, hơi thở liều lĩnh tràn đầy của tuổi trẻ, từng chút vây quanh cô.

“Tôi chỗ nào cũng không đi.”

Vy Hiên bỗng nhiên tỉnh lại, trở tay nắm lấy anh: “Không được! Vũ, anh hãy nghe tôi nói, rời khỏi đây trốn đi một thời gian! Nếu như bọn họ báo cảnh sát thì làm sao bây giờ?” Cô căng thẳng đến mức mặt mũi tái nhợt, giọng nói vẫn run: “anh còn trẻ, anh không thể có tiền án được!”

anh đã bị phá hủy một lần, cô không thể lại trơ mắt nhìn anh bị hủy diệt lần thứ hai!

Tập Lăng Vũ khinh thường nhướn nhướn mày: “Tôi không sợ ngồi tù–”

“Nhưng mà tôi sợ!!”

Tiếng thét bén nhọn của cô, làm anh có chút kinh sợ.

Hai tay Vy Hiên nắm lấy hai tay của anh, cô vẫn luôn không có cảm xúc kịch liệt nào, cũng sẽ thay đổi, kinh hoảng, bất an, sợ hãi.

Trong mắt anh, cô sợ đến buồn cười.

Nhưng mà, thế nhưng anh lại cười không ra.

“anh không thể có việc gì..” Tay phải càng run hơn, cô dùng con mắt đỏ lên nhìn anh, câu chữ như xước vào lòng anh.

“anh còn có thể có một tiền đồ tốt đẹp hơn, anh không thể ngồi tù!”

Đột nhiên, cô như nhớ ra chuyện gì đó.

Vy Hiên yên tĩnh trở lại, mi tâm nhíu thành một đường, cắn răng, cô nói: “Vừa rồi, không phải anh ra tay! Nghe rõ chưa? Không phải anh? Là tôi! Là tôi làm! Bọn họ báo cảnh sát, tôi sẽ nói là tôi tự vệ, nhiều nhất cũng chỉ là ngộ thương!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.