Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 654



Chương 654

Cho đến giờ phút này anh ta mới thực sự thấy hối hận.

Hối hận vì đã không muốn mạng của bọn hắn.

Vy Hiên cũng không muốn chú ý đến sự phẫn nộ của người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh, bây giờ cô cần phải kể sự thật từ đầu đến cuối ra, thuận tiện nhờ luật sư Trần giúp đỡ bọn họ.

Sau khi cô dừng lại, Trương Thanh Đình mới nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có tơ máu, âm thanh căm hận nói: “Em… có chịu phải thiệt thòi không?”

Trương Thanh Đình bình tĩnh lắc đầu, nhưng ánh mắt lại run rẩy: “Vẫn may là Lăng Vũ kịp thời đuổi tới.” Cô ấy nói.

Giọng nói rất nhỏ, có một tia ỷ lại không dễ nhận ra

Rất khó có thể tưởng tượng cô ấy lại dựa dẫm vào một người nhỏ hơn mình nhiều như vậy, nhưng trong lúc cô tuyệt vọng muốn đem mình hòa nhập với bầu trời đêm để trở thành hư vô, anh ta lại xuất hiện giải cứu cô.

Khi đó cô mới hiểu được, cô cũng luôn đang chờ mong, chờ mong một người có thể đến cứu cô, kéo một người đang ở lưng chừng vách núi như cô lên.

“Có thuốc lá không?” Trương Thanh Đình hỏi Trần Lục đang ngồi ở bên cạnh, sau khi kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải là cậu sớm cai rồi à?”

Nói tới nói lui, vẫn là đưa một điếu tới.

Trương Thanh Đình bật lửa hút thuốc: “Cậu cảm thấy như thế nào?”

Cùng lúc đó Vy Hiên cũng nhìn về phía Trần Lục, dù sao ở đây cũng chỉ có anh ta là người chuyên nghiệp.

“Tự mình tìm tới người bị thương, hòa giải.” Anh ta nói xong lại nhìn về phía Tập Lăng Vũ, mỉm cười: “Cũng giống như lần trước vậy đó.”

Châm chọc như có như không, cũng không tạo cho anh ta ảnh hưởng gì.

Từ nhỏ đến lớn, cảm giác này đã từng trải qua nhiều lắm, anh ta thậm chí đã từng nghĩ chế tạo bột nùi bom nổ tung toàn bộ địa cầu, khi đó chắc chắn là anh ta sẽ được thanh tĩnh.

Cho đến khi một người phụ nữ có tên là Phạm Vy Hiên xuất hiện.

Vy Hiên nghiêm túc suy nghĩ: “Căn bản là chúng ta cũng không biết bọn họ, vậy thì phải tới nơi nào tìm đây? Nếu như bọn họ đã…”

Hiểu rõ cô ấy đang lo lắng cái gì, vì muốn để cho cô yên tâm, Trần Lục ra hiệu cô chờ một chút, anh ta lấy điện thoại di động ra đi qua một bên: “A lô, Vương, cậu đang làm việc à…”

Không bao lâu sau anh ta đã quay lại, biểu cảm nhẹ nhõm: “Bọn họ không hề báo án.”

Lúc này Trương Thanh Đình mới mở miệng nói: “Bắt cóc, lăng nhục, cưỡng gian, mỗi một tội trạng này đều đủ để bọn họ ngồi tù. Vy Hiên, không phải là em nghe được có người dùng tiền kêu bọn họ làm chuyện này hay sao? Hẳn là người kia cũng không muốn bị lộ ra ánh sáng.”

Anh ta lạnh lùng nói, ngón tay gõ gõ tàn thuốc: “Anh mặc kệ bọn họ sống hay chết, anh chỉ muốn tìm được người dùng tiền kêu bọn họ làm chuyện này.”

Nghe bọn họ nói như vậy, Vy Hiên mới thở phào một hơi: “Lăng Vũ không sao là tốt rồi.”

Động tác gạt đầu thuốc dừng lại.

“anh ta không sao, vậy em thì sao?” Trương Thanh Đình ngẩng đầu lên, trong mắt lại có thứ gì đó chiếu sáng mãnh liệt.

Người bị thương rõ ràng là cô ấy, nhưng chuyện mà cô ấy lo lắng cũng chỉ có Tập Lăng Vũ.

Bàn tay của Trương Thanh Đình nắm lại thành quyền, chạm đến điếu thuốc đang hút dở kia, tàn thuốc đốt cháy làm lòng bàn tay bị thương, anh ta cũng không cảm thấy đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.