Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 657



Chương 657

“Cậu tra điện thoại thử xem xem có phần mềm định vị trên điện thoại không…”

Vy Hiên vừa duy trì cuộc trò chuyện vừa tìm trên điện thoại, Quả nhiên phát hiện trong điện thoại di động đã có thêm một phần mềm này, cô ấy cũng không biết Tập Lăng Vũ cài đặt cho cô vào lúc nào.

“Có rồi vậy thì nhập ID và mật khẩu của đối phương vào là được rồi.”

Vy Hiên nhất thời bị làm khó, cô không biết ID của Tập Lăng Vũ thì làm sao bây giờ?

Sau khi cúp điện thoại với Bảo Ngọc, cô ấy cẩn thận suy nghĩ, thử nghiệm đăng nhập mật khẩu email duy nhất của anh ta mà cô biết…

Thông báo sai mật khẩu.

Vy Hiên thử lại lần hai, cũng sai y như vậy.

Cô nhíu mày, không phải là sinh nhật của Lăng Vũ, không phải là dãy số bằng lái của anh ta, vậy sẽ là cái gì đây?

Do dự trong chốc lát, Vy Hiên không tự tin mà dùng ngày sinh nhật của mình…

Vậy mà lại hoàn toàn chính xác.

Vy Hiên sửng sốt.

Đây là mật khẩu mà anh ta đăng ký email cho cô.

Trong thời đại wi-fi và điện thoại thông minh không được thông dụng, anh ta không thích trả lời các cuộc điện thoại của cô ấy, ngay cả tin nhắn cũng rất ít khi trả lời. Vì vậy cô đã đăng ký một cái email, mật khẩu là sinh nhật của anh ta, lúc không có thời gian đi thăm anh ta thì cô sẽ đưa ra những lời khuyên khác nhau trong email.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại, Vy Hiên nhất thời sững người, đã lâu như vậy rồi cô còn cho rằng là anh ta đã sớm vứt bỏ cái email kia, nhưng mà anh ta đã thay đổi mật khẩu thành sinh nhật của cô từ lúc nào vậy?

Cũng không có thời gian để cô cảm nhận chút biến hóa nơi đáy lòng, cô nhanh chóng tận dụng hệ thống định vị mà tìm người.

Ngồi lên xe taxi, cô ấy rốt cuộc cũng đã xác định được vị trí của anh ta.

Là một con hẻm nhỏ cũ nát, lối vào của con hẻm bị chặn bởi ba bốn chiếc xe máy.

Cô ấy bước xuống xe, tài xế taxi nhìn thoáng qua nơi đó, có lòng tốt mà nhắc nhở: “Cô gái nhỏ à, một mình cô ở đây rất nguy hiểm, làm xong mọi chuyện thì tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đi.”

“Cảm ơn bác tài.”

Xoay người, Vy Hiên cố gắng luồn lách qua khe hở của xe gắn máy mà đi vào.

Dường như có âm thanh truyền tới, bước chân của cô càng vội vàng hơn, càng đi sâu vào trong càng có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết và tiếng ẩu đả ở bên trong.

Ở trong hẻm sâu, hai người đàn ông bị năm sáu người vây quanh, mình đầy thương tích, trong đó có một người đang nằm rạp trên mặt đất, quần bị kéo xuống đến mắt cá chân, máu thịt trên mông be bét.

Tập Lăng Vũ đang đứng đối diện ở đó dựa lưng vào tường, một tay nắm lấy điếu thuốc lá, đôi mắt lạnh lùng nhìn mấy người anh em của mình tra tấn bọn họ.

“Lột quần của nó ra luôn đi.”

Mấy người bọn họ ồn ào, quả thật lột quần của cái tên kia ra, lộ ra hai cái mông trắng bóng loáng, người đàn ông kia kêu thảm thiết: “Mấy anh ơi, cầu xin các em tha cho em đi…em cũng không dám nữa…”

Lúc ngày Tập Lăng Vũ đứng thẳng người dậy mấy người lập tức tản ra.

Người đàn ông kia đã bị dọa đến choáng váng la to lên: “Cầu xin các người thả tôi ra đi… thả tôi ra đi mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.