Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 680



Chương 680

Vì muốn chứng minh với cô mình sớm đã là đàn ông, anh còn trẻ, dùng phương pháp hoang đường nhất kích động nhất!

Thậm chí, lần đầu tiên run rẩy tay chân trước mặt phụ nữ.

Vy Hiên mở to đôi mắt, có chút ướt át.

“Tôi…sau này sẽ không có người phụ nữ khác nữa.” Anh cực kỳ không tự nhiên thề thốt với cô, vì trước giờ chưa từng nói những lời thế này, nên có chút lắp bắp ngượng ngùng.

Một người đàn ông có thể thề lời yêu suốt đời, không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, anh trước nay chưa từng nuốt lời.

“Tôi chỉ muốn em là đủ rồi.” Giọng nói chui vào tai cô, từng chút rung động tim cô.

Anh bắt đầu hôn cô, từ d ái tai xuống cổ, từ dò xét ban đầu tới cuồng nhiệt khó cản.

Vy Hiên không thể động đậy, sắc mặt dần trắng bệch, ánh mắt run rẩy hoảng loạn, hai tay kháng cự, nắm chặt cánh tay anh, móng tay đâm vào da thịt.

Những hình ảnh vụn vặt trong đầu, dần trở nên rõ ràng…

Phòng tạp vụ, chất đầy tượng thạch cao, cô gái bị trói trên giường…

Vết thương chồng chất.

Mở đôi mắt mơ hồ, kinh hoảng nhìn thấy người đàn ông say khướt đi tới gần, trong tay cầm dao điêu khắc, sáng bóng dưới ánh đèn…

Sự đau đớn trong ký ức, như một ký hiệu tà ác, xúc giác đen tối bò khắp toàn thân, trong thoáng chốc đã ăn tươi nuốt sống.

“Đừng đụng vào tôi!” Vy Hiên phản ứng kịch liệt xoay người lại, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, chạy xiêu vẹo vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.

Trước ngực mất đi độ ấm vốn có, vòng ôm trống rỗng của Tập Lăng Vũ đột nhiên bị sự lạnh lẽo xâm chiếm.

Anh ngẩng đầu, nhìn phương hướng cô trốn chạy, đôi mắt đen thẳm, tổn thương…cô tràn đầy chán ghét kháng cự, còn đau hơn so với dùng dao đâm vào ngực anh!

Trong ngực đột nhiên tràn đầy phẫn nộ, chỉ có hủy diệt mới có thể xả hết!

Nhưng, trong lòng lại vô cùng đau đớn, căn bản là không nỡ. Cho nên, anh chỉ có thể chịu đựng, cắn chặt răng cũng phải chịu đựng.

Trong nhà vệ sinh, hai tay Vy Hiên chống trên lavabo, bất lực rũ đầu xuống, tay phải run rẩy siết thành nắm đấm.

Chuyện đã cách nhiều năm, Trương Thanh Đình tại sao muốn bóc ra vết sẹo xấu xí đó? Rõ ràng đã quen rồi, rõ ràng đã tha thứ rồi, rõ ràng đã khóa chặt chuyện này trong đáy lòng rồi! Tại sao trước mặt anh, cô lại yếu ớt không thể chịu nổi một kích?

Thì ra, cô vẫn thua thời gian.

Lúc này, trên cửa thủy tinh xuất hiện một bóng dáng, cách cánh cửa, anh ở ngoài cửa, cô ở trong cửa.

“Em không thích, tôi sau này sẽ không làm vậy nữa…Nhưng mà, đừng đẩy tôi xa ra như vậy nữa.” Anh nói.

“Tôi chỉ còn em thôi.”

Vy Hiên đỏ mắt, im lặng lắng nghe, cô biết lời này chân thật bao nhiêu, chỉ là, đáng sao?

Anh nói xong thì đi, đi một mạch không chút lưu luyến, không cho cô cơ hội giải thích hay nói rõ. Nhưng mỗi chữ anh để lại, đều nặng nề làm Vy Hiên không cách nào tiếp nhận, gõ vào trong lòng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.