Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 682



Chương 682

Nghe thấy câu này, Vy Hiên mơ hồ lại đau lòng.

Như đang an ủi cô, anh nói: “Cho dù không nay không bị bại lộ, sau này cũng sẽ trở thành nhược điểm, tôi ngược lại cảm thấy thời cơ bây giờ vừa khéo, thuận tiện còn có thể gia tăng tỉ lệ xuất hiện của tôi.”

Mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vy Hiên vẫn không thể yên tâm, dù sao, anh ở trong hoàn cảnh phức tạp bao nhiêu, cô có thể tưởng tượng được.

Cô còn muốn dặn dò vài câu, đầu kia điện thoại có người thông báo anh đi họp.

Người đàn ông đối diện trầm ngâm một chút, nói: “Khoảng thời gian này, tôi không có cách nào ở bên cạnh em, em phải bảo vệ mình chu toàn, cho dù…trả giá là bán đứng tôi, em cũng đừng do dự.”

Tim lại nhói một chút, không xem là đau, lại rất rõ ràng.

“Vũ…”

Lời cô còn chưa ra khỏi miệng, Tập Lăng Vũ đã cúp máy.

Vy Hiên dựa vào trước cửa sổ, nhíu chặt mày.

Cô làm sai rồi sao?

Đây là một vấn đề không cho phép cô đi phân tích thật tỉ mỉ, từ khi cô quyết định ở bên cạnh Vũ, cô đã nói với chính mình, chỉ cần chỉ dẫn anh vào quỹ đạo cuộc sống vốn có của anh, cô sẽ rời đi.

Về phần, trên con đường này, anh sẽ gặp phải bao nhiêu hung ác, cô cũng không thể lại đồng hành.

Dù sao, con đường của anh và cô không giống nhau.

Sau khi tan ca, Vy Hiên ở ngoài ăn bát mì, lại một mình về nhà.

Người trên phố không đông, đặc biệt là tới khu cô thuê, càng ít. Ngay lúc rẽ, ánh mắt vô tình lướt ra phía sau, một bóng dáng lén lút lập tức xoay người đưa lưng về phía cô, làm bộ như đang nhìn biển báo.

Vy Hiên không để ý, đi vào khu.

Nơi cô ở là một toàn nhà cũ, đèn ở lối vào đã hư rất lâu, luôn chớp tắt, trong đêm tối thật sự có chút khiếp vía.

Trong ánh đèn lay lắt, hiện ra bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, đứng trước cửa chính, như pho tượng, không biết đã đứng bao lâu.

Nhìn thấy anh, bước chân của Vy Hiên rõ ràng chần chừ, nhưng cô vẫn đi tới: “Anh Đình?”

Trương Thanh Đình ngẩng đầu, hai mắt ảm đạm, tóc mái sắp che mắt, cổ áo sơ mi mở rộng, mùi rượu nồng nặc.

Sắc mặt Vy Hiên hơi thay đổi, cô đứng yên không cử động, cố gắng như không có gì xảy ra, thực tế rất khó.

Trương Thanh Đình đi tới, khuôn mặt tiều tụy. Chăm chú nhìn cô một lúc, miễn cưỡng mỉm cười: “Anh quyết định ly hôn rồi.”

Vy Hiên kinh ngạc nhìn anh, mở miệng: “Anh và chị Mạn Tinh vừa kết hôn!”

Anh rũ mắt: “Không phải người đó, một ngày và một đời có gì khác nhau?”

Vy Hiên không biết nên nói gì, hai người cứ như vậy đứng ở cửa tòa nhà, tình ý trong mắt anh càng sâu đậm.

“Vy Hiên, anh…”

Anh vừa mở miệng, Vy Hiên đã xoay người muốn đi vào trong: “Anh Đình, quá trễ rồi, anh vẫn là quay về đi, chị Mạn Tinh sẽ lo lắng.”

Trương Thanh Đình cắn răng, xoay người kéo cô đi về phía cửa lớn khu.

“Anh Đình!” Trong mắt Vy Hiên sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.