Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 687



Chương 687

Mũi dao dùng trước ngực cô: “Khắc tên anh ở đây, nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Vy Hiên xoay mặt đi, cắn chặt răng.

Cô có thể cảm nhận được mũi dao đâm vào da thịt, rất đau, đau như đâm vào lòng mình!

“Đừng sợ… rất nhanh sẽ kết thúc…”

So với sự chiếm hữu thật sự, anh ta càng yêu thích sự rung động do đau đớn đem lại! Tình yêu sâu sắc như vậy, chỉ có anh ta mới có thể cho cô!

Chính vào lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Mũi dao trong tay Trương Thanh Đình dừng lại, sau đó cảnh giác nhìn cửa.

Chuông cửa tiếp tục vang lên, giống như biết có người bên trong, cho nên rất kiên nhẫn.

Vy Hiên lập tức mở to hai mắt, nghe thấy tiếng chuông cửa, lại có hi vọng, mở miệng muốn kêu cứu, Trương Thanh Đình phản ứng rất nhanh đã dùng băng keo dán miệng cô lại.

“Suỵt…” Anh ta mềm giọng dỗ cô, khẽ dặn dò bên tai cô: “Đợi anh, anh sẽ quay lại ngay.”

Anh ta đứng dậy rời đi, vừa đi vừa tháo mặt nạ xuống.

Vy Hiên cố hết sức kéo dạy thừng trên cánh tay, thân thể cũng vặn vẹo dữ dội trên giường, trong miệng phát ra tiếng ” ô ô”.

Cho dù là ai, xin hãy cứu cô, cô không muốn từ bỏ chính mình!

Trong phòng khách đột nhiên truyền tới tiếng vật nặng va đập!

Một tiếng rất vang! Tiếp đó, chính là tiếng nện bàn ghế, cùng với tiếng thủy tinh vỡ nát, nghe ra rất hỗn loạn.

Rất nhanh, lại yên tĩnh.

Vy Hiên nín thở, ánh mắt lóe lên, bất an nhìn chằm chằm cửa.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Hô hấp Vy Hiên nặng nề, ngực phập phồng. Do vấn đề ánh sáng, cô nhìn không rõ người tới là ai, nhưng cô có thể xác định, đó không phải Trương Thanh Đình!

Nhìn thấy người phụ nữ trên giường, người tới rõ ràng dừng lại bước chân.

Làn da lập tức trở nên nóng bỏng, rõ ràng biết mình đang bạo lộ thân thể trước mặt người ngoài một cách vô sỉ, nhưng lại không có chút năng lực nào.

Đột nhiên, trong phòng đen tối.

Anh tắt đèn.

Ánh mắt Vy Hiên mở to, bất an, khủng hoảng, tất cả không xác định, đều bộc phát vào lúc này! Mắt bắt đầu đỏ lên, càng dùng sức truy tìm phương hướng anh, lại càng nhìn không rõ.

Quần áo đột nhiên phủ lên người cô, là áo vest vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Vy Hiên ngây ngốc, cố gắng muốn nhìn rõ đối phương, ánh vào mắt chỉ có áo sơ mi trắng trên người anh, trở thành màu sắc thánh khiết duy nhất trong hắc ám.

Liên Cẩn Hành đứng bên giường, sắc mặt nhạt nhẽo, ánh mắt bình tĩnh hoàn toàn không chút gợn sóng. Cho dù đối diện là một thân thể vô cùng mê hoặc, cũng không có nửa điểm thay đổi.

Nhưng mà, khi ánh mắt lơ đãng liếc qua chỗ xấu hổ của cô, lần đầu tiên mày nhíu lại…

Tượng thạch cao trong phòng, đều yên tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm tất cả xảy ra trong căn phòng này.

Dao điêu khắc sắc bén nhỏ ngắn đang yên tĩnh nằm trên giường, Liên Cẩn Hành cầm lên, nhìn nó, đáy mắt từ từ hiện lên ý lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.