Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 696



Chương 696

Vy Hiên đã sớm quên chuyện này từ lâu, nhất là mấy thứ cổ phiếu này, cô là một chữ cũng không biết.

“Tôi kiếm được chút lãi, phần này là của cô.”

“Không được không được, tôi không thể nhận!” Vy Hiên khoát tay, đem sổ tiết kiệm muốn đưa lại cho anh: “Kia là tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, sao cậu còn tưởng là thật vậy?”

Ánh mắt của anh sáng rực: “Lời của cô nói, tôi chưa từng coi là trò đùa.”

Vy Hiên khẽ giật mình, lơ đãng chạm phải ánh mắt của anh liền tê dại giống như bị dây leo quấn bên trên, tập trung vào một chỗ.

Cô hoảng hốt luống cuống quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này, anh đột nhiên đưa tay ra sau gáy của cô, kéo cô xuống gần với mình, hôn lên môi của cô.

Bên ngoài gió nổi lên, cửa sổ bị gió thổi lắc lư qua lại, rèm cửa cũng bị gió thổi tung lên.

Trước bàn máy vi tính, một chồng giấy viết bản thảo bị gió thổi loạn, rơi lả tả trên đất.

Ôi, cô lại quên đóng cửa sổ rồi.

Đêm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

Vy Hiên nằm ở trên giường, vuốt vẻ cuốn sổ tiết kiệm anh đưa cho sau đó lại lặng lẽ mơn trớn môi của mình… Cho tới bây giờ vẫn còn tê tê, giống điện giật.

Mặt đỏ đến mức sắp bốc cháy, cô vội vàng đem sổ tiết kiệm cất đi, trở mình chuẩn bị đi ngủ nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa.

Anh lớn thật đúng là nhanh, đảo mắt một cái đã biến thành một mét tám mấy, anh co người nằm trên ghế sofa nhìn qua có vẻ không mấy dễ chịu. Mặc dù nhà họ Tập đối xử với anh lạnh nhạt nhưng trên phương diện vật chất thì Tập Chính Hãn cũng chưa từng bạc đãi anh, cho nên Vy Hiên sợ anh ngủ không quen liền chủ động đưa ra đề nghị để anh lên giường ngủ còn cô nằm ra đất ngủ là được.

Anh đoạt chăn bông trong tay cô, trực tiếp ném lên trên ghế sofa, nhìn cũng không thèm nhìn cô nói một câu: “Sao tôi có thể để cho cô gái mình thích ngủ trên sàn nhà được chứ?”

Khi đó, Vy Hiên đứng sau lưng anh, tâm loạn như ma.

Cô nhắm mắt lại, khuyên mình vẫn nên ngủ đi, giữa cô và anh không chỉ đơn giản làm rõ suy nghĩ là có thể tìm được đường ra.

Bởi vì đường ở đâu cô cũng không biết.

***

Vy Hiên thức dậy sớm thấy anh còn đang ngủ nên rón rén bắt đầu dọn dẹp căn phòng, sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cô ra khỏi phòng bếp định đánh thức anh dậy nhưng lại phát hiện thật ra anh đã sớm tỉnh rồi giờ đang ôm gối ôm nằm trên ghế sofa chăm chú nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là bởi vì sáng sớm cùng ở chung dưới một mái nhà nên Vy Hiên có chút xấu hổ, cô giả vờ bận rộn đưa lưng về phía anh vừa thu dọn bàn trà vừa nói: “Dậy ăn sáng đi.”

Cô đang mặc một chiếc tạp dề sọc xanh rất đáng yêu, cổ áo rộng rãi lộ ra đường cong xinh đẹp, Tập Lăng Vũ đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên phía sau cổ của cô.

Vy Hiên run rẩy, ngồi xổm bất động tại chỗ, có thể thấy rõ ràng một mảnh đỏ ửng bên tai nhanh chóng lan tràn nhưng rất nhanh cô liền trấn định đứng lên, coi như không có việc gì xảy ra đi vào phòng bếp.

Nhìn vào tấm lưng cứng ngắc của cô, tâm tình của Tập Lăng Vũ lập tức thật tốt.

Bữa sáng rất phong phú, có lòng đỏ trứng xốp giòn anh thích nhất, từ đầu đến cuối khóe miệng Tập Lăng Vũ đều vểnh lên, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại nhìn cô một chút, ánh mắt kia giống như hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.