Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 726



Đã sắp đến giờ làm việc rồi, Vy Hiên không có thời gian rảnh để đôi co với bọn họ nữa, chỉ vội vàng ngồi xổm xuống cầm hộp cơm của mình lên, sau khi kiểm tra kỹ mới thở phào một hơi, may mà cô gói chặt, đến một giọt nước canh cũng không bị trào rra.

“Ê! Anh cản đường ở đây là gì thế!”

“Phải đó, anh là ai vậy? Đừng cản đường bọn tôi chứ, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Tiếng ồn ào rộ lên trước mặt, nghe thấy giọng nói của đôi trai gái đó, Vy Hiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông ấy bèn sững sờ.

Anh ta…sao lại ở đây?

Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua cô, gương mặt vẫn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, rồi mới quay sang nhìn đôi trai gái nọ: “Đụng phải người khác thì phải nói xin lỗi trước tiên.”

Cậu con trai vừa đang định lên tiếng, cô gái đã chống nạnh trừng mắt nhìn anh: “Tôi muốn xin lỗi thì xin lỗi, không muốn xin lỗi thì xin lỗi! Liên quan gì đến anh? Đúng là buồn cười thật, thời đại này rồi mà còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ha ha, chú gì đó ơi, mắt nhìn người của chú kém cỏi quá!”

Trợ lý hơn tức giận:”Cô ăn nói kiểu gì vây? Trước lúc ra ngoài ba mẹ không dạy cô à?”

Cô gái đó bắt đầu nhảy dựng lên chửi mắng: “Tôi không có gia giáo đó thì sao? Không ai dạy tôi không ai quản tôi đó thì sao! Anh làm gì được tôi? Đánh tôi à? Đấy đánh đi đánh đi!”

“Cô… đúng là đồ ngu xuẩn!” Trợ lý vừa tức giận vừa sốt ruột, nhưng làm gì được con gái nhà người ta bây giờ? Cũng không đến nỗi ra tay đánh người chứ!

Liên Cẩn Hành chỉ lạnh lùng nhìn cậu con trai đứng sau lưng cô ta: “Cậu có phải đàn ông không?”

“Tôi… sao tôi không phải được chứ?” Gương mặt cậu ta đỏ bừng, cứng rắn thẳng lưng, đứng bên cạnh bạn gái.

Cảnh tượng phía bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường, nhất là khí thế lạnh nhạt, không màng thiệt hơn của Liên Cẩn Hành, rõ ràng khác hẳn với dân văn phòng đang vội vàng đi làm. Nhưng ngoại trừ việc thỉnh thoảng quay đầu nhin nhìn ngó ngó, cũng không có ai thật sự dừng lại hóng chuyện.

“Là đàn ông thì phải bảo vệ được cô gái của mình.” Liên Cẩn Hành đi ngang qua người cậu ta, mỗi một câu mỗi một chữ đều hết sức lạnh lùng: “Trừ phi, cậu có đủ khả năng cho cô ấy tiếp tục hung hăng.”

Cậu ta lúng túng, đứng đực mặt tại chỗ.

“Ê, anh nói gì vậy…” Cô gái đó vẫn còn muốn tiếp tục đuổi theo nhưng lại bị cậu ta kéo ngược về, rồi trầm giọng nói: “Xin lỗi, lúc nãy chúng tôi đã sai.” Nói dứt lời bèn kéo cô gái vẫn luôn lớn tiếng chửi mắng ấy đi.

“Mắc gì phải xin lỗi bọn họ! Có phải lỗi của chúng ta đâu, anh đúng là đồ bỏ đi! Đến bạn gái của mình bị ức hiếp mà cũng không dám nói gì, còn xin lỗi bọn họ nữa, hứ, bị anh làm mất hết mặt mũi rồi.”

Cậu ta vẫn im lặng, kéo cô bạn gái kêu la ầm ĩ của mình càng đi càng xa.

Liên Cẩn Hành nhìn Vy Hiên trước rồi mới ngồi xổm xuống, lấy thỏi son lăn lông lốc dưới chân mình lên, đưa nó cho cô.

“Cảm ơn.” Lúc Vy Hiên chìa tay ra nhận, chợt có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp gỡ, cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.

“Anh…”

Liên Cẩn Hành không nói gì, chỉ nhét thỏi son vào tay cô, rồi lại cầm túi xách của cô lên, vô tình liếc qua hộp cơm bên trong: “Cô nấu à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.