Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 727



“Ừm.” Vy Hiên đứng dậy, lịch sự mỉm cười với trợ lý đi sau lưng anh, người nọ lập tức tự giới thiệu: “Chào cô Phạm, tôi tên…”

“Hôm nay nấu món gì thế?” Liên Cẩn Hành chợt lên tiếng, người anh cũng hơi nghiêng về phía trước, cản tầm mắt Vy Hiên lại.

“À, ở nhà không có rau củ gì nên nấu ngò tây…”

“Nghe cũng khá hấp dẫn.”

“…Anh muốn ăn thử không?”

Dường như Liên Cẩn Hành đã đợi câu này từ lâu rồi, anh không buồn từ chối mà dứt khoát gật đầu: “Muốn.”

Trợ lý ngoan ngoãn lui về sau, nụ cười mỉm nghề nghiệp vẫn nở trên mặt, trông như thể không hề để bụng, nhưng trong lòng lại thấy hơi buồn bã…

Ôi chao, cũng phải để cho người ta có cơ hội lên sân khấu với chứ!

Vy Hiên đến công ty, đến văn phòng điểm danh rồi tìm cái cớ, đi lên phòng ăn trên tầng hai.

Liên Cẩn Hành đã đợi cô ở trong, nhìn thấy cô vào bèn dặn dò ngắn gọn vào điện thoại: “Lùi giờ họp lại một tiếng…Những chuyện còn lại đợi tôi về sắp xếp!”

Vy Hiên ngồi ở phía đối diện, lúc ở gần anh cô vẫn luôn thấy hơi mất tự nhiên: “Chắc anh bận lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường.” Anh trả lời qua loa, ánh mắt lại nhìn hộp cơm trong tay cô chăm chú.

Vy Hiên thấy vậy bèn vội vàng đưa nó cho anh: “Nấu không ngon lắm, anh đừng để bụng.”

“Không đâu.” Anh nhận lấy, rồi tự nhiên mở hộp cơm ra, thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, nóng khói nghi ngút, màu sắc của rau được phối rất có tâm, vừa nhìn đã có cảm giác muốn ăn.”

Liên Cẩn Hành cầm đũa lên, cúi đầu ăn cơm.

Vy Hiên đứng dậy bỏ đi, một lúc sau lại bưng cho anh ly nước, không lạnh không nóng, rất vừa uống.

Liên Cẩn Hành không ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay nắm chặt ly nước, thành ly dán sát vào lòng bàn ty, truyền đến cảm giác ấm áp.

“Sáng nay… sao anh lại ở đó?” Vy Hiên nhẹ nhàng hỏi.

Anh trả lời như thể đang giải thích: “Muốn đến công ty thì bắt buộc phải đi con đường đó.”

Vy Hiên “ừm” một tiếng, một hồi lâu sau mới tiếp tục lên tiếng: “Anh không cảm thấy…Anh đối xử với cậu ấy quá nghiêm khắc sao?”

Đến lúc này Liên Cẩn Hành mới ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt hẹp dài: “Cô cảm thấy tôi sai sao?”

“Không phải không phải.” Cô vội vàng lắc tay, rồi lại nhìn xuống, mím môi: “Nếu như… ba mẹ ruột của bọn họ cũng không sống chung với bọn họ thì sao? Cũng có thể… bọn họ đã gặp chuyện gì mà chúng ta không biết thì sao?”

Cô nghĩ đến em trai và em gái của mình, cũng tầm độ tuổi như thế, không có người ba kề cận dạy dỗ, có lẽ hai đứa em của mình cũng giống như vậy!

Cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi, không khỏi rùng mình, bàn tay trái đặt trên bàn của cô lại bắt đầu run rẩy, mà cô lại không hề hay biết.

Ánh mắt của anh bị bàn tay ấy thu hút, xinh đẹp, trắng ngần, làn da sáng bóng.

Lông mày của anh nhíu chặt, buông ly nước ra, dứt khoát đặt lên tay cô, dùng lòng bàn tay ấm áp của anh bao trùm bàn tay cô.

Vy Hiên ngẩn ngơ nhìn anh, lại nhìn bàn tay trùm trên tay mình rồi lập tức rụt tay về, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.

“Anh…” Gương mặt Vy Hiên đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe rồi nghiêm túc hỏi: “Anh Liên, anh đang làm gì đấy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.