Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 743



Chương 743

Bóng dáng của Vy Hiên biến mất rồi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai anh em, Trương Thanh Đình đột nhiên như mất hồn, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, hai tay liều mạng bứt tóc, giọng nói giống như mài trên sỏi đá: “Có đôi đi, anh không khống chế được mình…”

Còn không đợi anh ta ngắt quãng kể hết câu chuyện, Bảo Ngọc đã hét chói tay nhào qua, giống như điên lên, cầm điện thoại bên cạnh bàn đánh về phía anh ta.

“Anh có phải là người không vậy! Làm sao anh có thể làm ra được loại chuyện này?! Đó là Vy Hiên, là Vy Hiên đó…Làm sao anh có thể đối với cô ấy như vậy…”

“Vy Hiên đáng thương như vậy…Đến cùng anh có vô tâm hay không chứ?” Bảo Ngọc khóc rống giận với anh ta: “Phụ nữ bên ngoài nhiều như vậy! Tại sao là Vy Hiên?”

“Anh thật buồn nôn! Con mẹ nó anh đúng là tên biến thái!”

Trương Thanh Đình từ từ nhắm hai mắt, để em gái phát tiết sự phẫn nộ trên người mình, tường tượng thành Vy Hiên. Như vậy, ít nhất có thể khiến anh ta thoải mái một chút.

Lúc ba Trương mẹ Trương trở về, nhìn thấy hai người uốn éo thành một nhóm, vội vội vàng vàng đi qua: “Đây là sao đây? Tất cả dừng tay!”

Bảo Ngọc bị ôm đi thì hai chân vẫn dùng sức đạp: “Tên khốn! Đi chết đi! Vy Hiên không giết anh, tôi cũng sẽ giết anh!”

Trương Thanh Đình ngồi yên trên ghế sofa, cổ và mặt đều bị em họ cào ra máu, áo sơ mi dính mấy giọt hồng, vẽ lên như hoa mai trong tuyết, đẹp đẽ mà chướng mắt.

Mẹ Trương chạy đến, nhìn thương lên con trai, trách Bảo Ngọc có lời gì không thể nói đàng hoàng, ra tay nặng như vậy, dầu gì cũng là anh họ ruột!

Trương Thanh Đình cúi đầu xuống, nắm tóc của mình, lại khóc lên.

Ba người đối diện cũng ngây người.

Bảo Ngọc cũng tỉnh táo, cô tránh khỏi tay của bác, xoay người đi ra ngoài, mẹ Trương kích động trước: “Bảo Ngọc, con đi đâu?”

Bảo Ngọc lạnh lùng nhìn người đàn ông khóc rống lên: “Về nhà, nhìn anh ta, tôi cảm thấy buồn nôn!”

Rời đi, không để ý bác trai bác gái giữ lại.

Bảo Ngọc chính là một người yêu ghét rõ ràng như vậy, dù là cùng huyết mạch, sai chính là sai rồi! Huống chi, còn tổn thương người bạn mà cô ấy quý trọng nhất…

Ai cũng được, duy chỉ có Vy Hiên là không thể bị tổn thương nữa!

Rời khỏi biệt thự nhà họ Trương, đường lớn sáng ngời, Vy Hiên chống đỡ thân xác suy tàn trên người, nhìn người đến người đi.

Mệt mỏi, ngồi xuống, những người người đi bên này, bất luận là người nào cũng được, cô chưa bao giờ nhìn thấy được những nỗi đau giống nhau trên mặt bọn họ, không có sự đau nhức của vết seo bị vạch trần trước mặt mọi người, vẫn là dùng cách thức khó coi như vậy…

Mở tay ra, vùi gò má vào trong.

Thói quen cuộc sống như thế, cho nên cô trước nay cũng không hỏi ông trời, nhà người ta yên ổn hạnh phúc như vậy, vì sao đối với cô lại khó đến thế? Cô không yêu cầu xa với, nhiều lắm chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về chính mình, ba, người nhà, đàn cello, một nhà năm người vốn vui vẻ ấm áp trong đêm giáng sinh.

Nhưng vì sao, lại khó đến vậy.

Tiếng khóc chìm trong dòng xe cộ, cho đến khi khàn khàn.

Cô muốn, thật sự không nhiều, không nhiều lắm…

Một chiếc xe dừng lại trước mặt, màu đen khiêm tốn, trong đêm lại sáng chói mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.