Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 818



Chương 818

Tập Lăng Vũ hít sâu, anh ta biết, nếu như còn đắc tội người phụ nữ này nữa, hậu quả còn đáng sợ hơn. Thế là, anh ta miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn cô nói: “Tôi chỉ hi vọng những việc không vui trước kia đều qua đi, sau này, chúng ta có thể đối xử tốt với nhau.”

“Xem tâm trạng đã.”

Cửa đóng ‘rầm; một cái ngay trước mặt anh ta.

Tập Lăng Vũ đứng bên ngoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước sau gì anh ta cũng tìm một người đàn ông để gả người phụ nữ này đi! Nếu không, anh ta mãi mãi cũng đừng nghĩ thân mật với Vy Hiên!

Nhận được điện thoại của Tiểu Tần, Vy Hiên đi vào công ty Hoàn Vũ, ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Tiểu Tần.

“Cô Phạm, học sinh kia đã đến, đang ở trong phòng họp.”

Vy Hiên hỏi: “Khi nào quay quảng cáo?”

“Đã xác nhận kế hoạch quay với công ty bên kia, từ tuần sau là có thể bắt đầu quay rồi.”

Đi vào phòng họp, Tiểu Tần đẩy cửa ra, Nhiếp Vịnh Nhi căng thẳng đứng dậy, xoay người chào hỏi: “Chào ngài, tôi là Nhiếp Vịnh Nhi.” Khi cô ta ngẩng đầu lên, ngẩn ra: “Chị Vy Hiên?”

Tiểu Tần tò mò hỏi: “Cô Phạm, các cô quen nhau sao?”

Vy Hiên khẽ cười, đeo máy ảnh đi vào: “Ừm.”

Nhiếp Vịnh Nhi lập tức đi đến: “Chị Vy Hiên, sao chị lại ở chỗ này?”

Tiểu Tần trả lời thay: “Cô Phạm là biên tập của tập san hợp tác, muốn viết bản thảo về cô, làm tuyên truyền sớm.” Anh ta quay đầu nhìn Vy Hiên: “Cô Phạm, vậy tôi không quấy rầy các cô nữa, có việc gọi tôi là được.”

“Được, cám ơn.”

“À đúng rồi, có lẽ khoảng ba giờ tổng giám đốc Liên sẽ về công ty, sau khi ngài làm xong bên này có thể đến phòng làm việc của anh ấy chờ.” Tiểu Tần nói.

Vy Hiên chỉ qua loa trả lời ‘ừ’ một tiếng, Nhiếp Vịnh Nhi ngồi đối diện cô, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chị Vy Hiên, chị biết Liên Cẩn Hành?”

“Coi như là quen biết đi.” Vy Hiên bắt đầu chỉnh ống kính máy ảnh, chọn cảnh xong trong phòng họp mới bảo cô ta đến ngồi xuống, tùy tiện chụp hai tấm xem thử.

Kể từ lần phỏng vấn Liên Cẩn Hành, sau trò đùa im lặng của anh ta, Vy Hiên trở về lại nghiên cứu việc quay chụp máy ảnh kỹ càng, cũng coi như thuộc cấp độ nhập môn rồi.

“Quan hệ của hai người rất tốt sao?” Các cô gái luôn luôn rất có hứng thú về các loại tin đồn.

Vy Hiên nói cho có lệ: “Không tốt, nhưng cũng không xấu.” Không ngờ cô ta lại hỏi tiếp, Vy Hiên bèn thuận miệng hỏi: “Lần này được Hoàn Vũ chọn làm nữ chính trong quảng cáo, chắc rằng các bạn học rất hâm mộ em nhỉ?”

“Ừm!” Nhiếp Vịnh Nhi ngại ngùng nói: “Là em rất may mắn.”

“Không phải may mắn, đây là nhờ em cố gắng mà có được.” Chụp ảnh xong, Vy Hiên ngồi xuống, lấy bút ghi âm ra đặt lên bàn, lần đầu tiên Nhiếp Vịnh Nhi tiếp nhận phỏng vấn, không khỏi căng thẳng hơn. Vì khiến cho cô ta thả lỏng, Vy Hiên lại hỏi vài vấn đề râu ria để làm dịu bầu không khí.

“Xinh đẹp như vậy, chắc đã có chàng trai nào theo đuổi em rồi nhỉ?”

“Có…” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, rất bẽn lẽn.

“Hì hì, yêu đương rồi chứ?”

Biểu cảm trên mặt Nhiếp Vịnh Nhi hơi trầm xuống, một thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu.

Sợ bị nhìn ra gì, cô ta vội vàng cúi đầu khẽ nói: “Vẫn chưa đâu.” Có lẽ bởi vì cảm thấy chân thành và dịu dàng của người đối diện, cô ta không chịu được mà bối rối ngẩng đầu lên: “Chị Vy Hiên, em có thể hỏi chị một chuyện không?”

“Ừ, hỏi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.