Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 826



Chương 826

Thứ duy nhất văng vẳng bên tai cô bé là tiếng vật nặng rơi xuống đất được phóng lớn lên rất nhiều lần.

Bịch…

Gương mặt đẫm máu, thân thể bay tứ tung, còn có nụ cười nơi khóe miệng… Cảnh tượng này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu cô bé, trở thành một bức tranh khắc sâu vào trí nhớ của cô bé, không có cách nào rũ bỏ được.

Ánh đèn đột nhiên trở nên chói mắt, cô bé híp mắt lại, dần dần nhìn rõ các giám khảo đang liên tiếp lắc đầu, cô bé còn nhìn thấy thầy Dương đang thất vọng nắm chặt tóc, nhìn thấy cả sự kinh ngạc trong mắt các bạn…

Cây vỹ bỗng rủ xuống, không có sức lực hướng xuống mặt đất…

Khi bạn nhìn vào vực sâu đủ lâu, vực sâu cũng sẽ nhìn lại bạn.

Ngày đó, Vy Hiên mất đi hai thứ quan trọng nhất trong sinh mạng của mình.

“Cô gái, phải xuống xe rồi.”

Được nhân viên soát vé nhắc nhở, Vy Hiên mới kéo mạch suy nghĩ trở lại. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã đến bến xe bus, trời cũng tối từ lúc nào không biết.

Cô nói cảm ơn, sau đó vội vã xuống xe.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo chặt khăn quàng cổ, cúi đầu đi về phía trước.

Trên bầu trời bắt đầu hiện lên những bông hoa tuyết, bồng bềnh giống như những sợi lông vũ màu trắng.

Vy Hiên dừng lại, ngẩng đầu, nhìn những bông hoa tuyết trên trời, cô đưa tay ra muốn bắt lấy chúng, nhưng hoa tuyết bướng bỉnh, tìm cách len lỏi ra khỏi những ngón tay của cô, khiến cô muốn bắt lấy chúng cũng không bắt được.

Vy Hiên từ từ nhắm mắt lại, những bông hoa tuyết rơi lên mặt cô, hòa tan thành những giọt nước mắt thuần khiết, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống. Xúc cảm lạnh lẽo này đang nhắc nhở cô, lại là một mùa đông nữa, lại là một trận tuyết đầu mùa, lại là một đêm trước giáng sinh…

Cô giang rộng cánh tay, từ từ xoay tròn xung quang những bông tuyết, sau đó, càng xoay càng nhanh, thậm chí ngay đến cả khăn quàng cổ cũng bị rơi xuống đất, mái tóc dài cũng đang bay lượn. Cô lúc này thật sự rất giống một đứa bé lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, cô tùy ý mỉm cười, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người đi đường. Sự phiền muộn trong lòng dễ dàng được xua tan dưới màn tuyết trắng.

Cuối cùng, cô chóng mặt ngã xuống đất, cả người tiện đà nằm xuống, nhìn lên màn đêm, theo thói quen đưa tay ra tìm kiếm sao Bắc cực của mình.

Cô nhìn thấy rồi, là gương mặt mỉm cười của ba, ông ấy nói: “Vy Hiên nhà chúng ta là giỏi nhất!”

Vy Hiên nhếch môi cười, cô đưa hai tay lên miệng, hướng về phía ngôi sao lớn nhất, sáng nhất, mãi mãi bảo vệ người khác, hét lớn: “Nhìn thấy rồi, tôi nhất định là người giỏi nhất!”

Những người đi đường bị dọa sợ, miệng nói hai chữ “người điên”, sau đó vội vàng sải bước nhanh hơn.

Ngược lại, Vy Hiên lại cười rất vui vẻ, dường như trong nháy mắt trở lại hồi nhỏ, mỗi lần thi đấu đều sẽ giơ cây vỹ lên, lớn tiếng nói với ba: “Vy Hiên là giỏi nhất!”

Cô đứng dậy, thề với ngôi sao, từ hôm nay trở đi, cô nhất định phải là người giỏi nhất!

Trong phòng luyện tập, Nhiếp Vịnh Nhi luôn lộ ra dáng vẻ không tập trung.

Người đối diện không vừa lòng, tỏ ý bảo cô dừng lại, nghiêm khắc nói: “Vịnh Nhi, hôm nay tập luyện làm sao vậy? Với thái độ như hiện giờ, làm sao em có thể tham gia cuộc thi được đây?”

Chẳng trách giáo sư sẽ tức giận, Nhiếp Vịnh Nhi phải chịu khó luyện tập như thế nào mới có thể nổi tiếng, tình huống giống như hôm nay, rất ít khi xuất hiện.

“Em đừng cho rằng làm được nữ chính của quảng cáo là có thể một bước lên trời! Không có nền tảng chuyên môn vững chắc thì con đường này, em nhất định sẽ không thể đi xa được!”

“Thầy Dương, em không có…” Nhiếp Vịnh Nhi cắn môi, đứng dậy, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Giáo sư Dương, trước đây thầy từng nhắc với em về một học sinh tên là Phạm Vy Hiên…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.