Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 834



834

Đóng cửa phòng, cô ngồi trên sofa nghe máy, “A Vũ?”

“Vy Hiên……” ở đầu kia của điện thoại, Tập Lăng Vũ giọng nói có chút men say: “Em đang làm gì thế? Có nhớ tôi không?”

“Lăng Vũ, cậu say rồi?”

“Mới uống một ít thôi …..” Tiếng cười nói, tiếng nhạc không dứt bên tai, âm thanh có chút ồn ào. Vy Hiên cắn móng tay, trong lòng như vướng mắc phải nỗi sợ gì đó. Muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi, chỉ đáp: “Đã muộn như vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

“Ừm!” Tập Lăng Vũ khi uống rượu không có bộ dáng kiêu ngạo , khó bảo như bình thường, dán lên điện thoại, nói: “Vy Hiên, tôi rất nhớ em….. Giá như em ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao….”

Trong lòng Vy Hiên có chút run rẩy, anh luôn có thể dễ dàng chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô.

Cô giữ chặt di dộng, vừa muốn cất tiếng, thì phía bên kia truyền đến một giọng nữ: “Anh Lăng Vũ, qua đây mau, đang đợi anh đó!”

Tập Lăng Vũ không kiên nhẫn đáp: “Đi chỗ khác, tôi đang nói chuyện điện thoại.”

“Là bạn sao? Gọi đến đây cùng nhau chơi đi~”

Anh khinh thường nói: “Cô ấy không giống như cô! Mau cút đi chỗ khác!”

“Haha, cậu Tập đổi tính rồi sao? Bây giờ lại chọn con gái nhà lành?”

Vy Hiên cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, đột nhiên không chút nghĩ ngợi, tắt máy. Sau đó ngả người lên sofa, hai ta che lên mắt, liếc nhìn điện thoại đang đổ chuông, cô lấy điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, không muốn nghe điện thoại.

Ánh mắt vô ý nhìn tới cây đàn cello đang đặt lặng lẽ trong góc, buồn phiền trong lòng lại dần dần biến mất.

Đứng dậy, đi qua, hai tay chạm vào hộp đàn, cả người trở nên bình tĩnh lại.

Đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cô vội vàng mặc áo khoác, đeo khăn quàng và mũ, sau đó đem nó ra ngoài.

Đi đến bên cạnh khu tập thể dục công cộng, tâm trạng của Vy Hiên như một loại tôn thờ mở hộp đàn ra. Sau vài lần hít thở sâu liên tiếp, cô mới đem đàn cello ra, kéo thân đàn và đặt xuống đất. Mở rộng hai chân rộng bằng vai, giữ cây đàn vững chắc bên chân.

Làm xong một loạt động tác này, như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô.

Sau đó, cô bắt đầu điều chỉnh dây đầu tiên cho chuẩn cung A, tiếp sau đó là DGC….

Tay phải nắm chặt cây vĩ, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay và trái tim cô run rẩy không ngừng. Cô nhớ rõ, lúc nhỏ khi tham gia những cuộc thi, không hề có cảm giác lo lắng, khẩn trương như bây giờ. Cảm giác giống như gặp lại người yêu lâu ngày không gặp khiến cô không biết nên bắt đầu chơi đàn như thế nào.

“Ổn định cảm xúc, hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, không cần luôn nghĩ về cách chơi…..Đem nó trở thành người bạn tốt nhất, người yêu, người thân. Nó là người duy nhất biết tâm tình trong lòng em, vì thế, nó sẽ dẫn em đến bất cứ nơi nào em muốn đi…”

Trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của thầy Dương, cô từ từ nhắm mắt lại. Cầm chắc cây vĩ trên tay phải, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể bắt đầu tràn đầy, mãnh liệt. Bắt đầu từ lưng, kéo dài đến vai và cánh tay, sau đó đến cổ tay, ngón tay, đầu ngón tay, rồi đến cây vĩ…….

Mọi thứ đều rất tự nhiên.

Đem cây vĩ đặt lên dây đàn, tay trái giữ dây đàn, tiếng đàn ấm áp và êm dịu, lại có chút trúc trắc run rẩy vang lên trong đêm yên tĩnh.

Giống như một cô gái nhút nhát, từ chối bỏ khăn che mặt xuống. Ngại ngùng, bối rối và sợ hãi môi trường xung quanh. Cẩn thận những bước đi đầu tiên, cuối cùng vẫn không có can đảm.

Dần dần, với dòng chảy giữa các nốt, cung nỗi sợ hãi này biến thành sự kìm nén, mong muốn tìm ra lối thoát….

Sau đó, bùng nổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.