Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 859



Chương 859

Vy Hiên: “…”

Cô quay đầu nhìn anh với ánh mắt hơi giận dữ. Anh lại nhướng mày với vẻ đương nhiên.

“Anh lợi dụng tôi.” Cô nói.

“Vậy cô muốn tôi trả lời thế nào? Nói cô là vợ chưa cưới của tôi à? Vậy bọn họ sẽ lại hỏi bao giờ cưới, bao giờ có con…” Anh vẫn nói thản nhiên như đang đùa, nhưng cô biết là không phải.

Vy Hiên không nói gì nữa. So sánh ra thì câu trả lời của anh thật sự ổn thỏa, bớt việc hơn. Nhưng mà… đứa trẻ của người họ hàng… Khó tránh khỏi làm người ta đỏ mặt rồi.

Bọn họ ra khỏi khu căn hộ đi về phía bắc, rất nhanh đã nhìn thấy một chợ nhỏ, bên trong đông người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Vy Hiên vừa đi vừa nhìn rau dưa trên các quầy hàng, rất tùy ý hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Anh đi theo, ánh mắt cũng di chuyển theo cô: “Cô quyết định là được rồi.”

“Vậy… Rau diếp, rau cần tây nhìn qua cũng rất tươi…” Cô đang nghiêm túc chọn, làm việc này với vẻ rất quen thuộc.

Sau khi mua xong, Liên Cẩn Hành chịu trách nhiệm trả tiền, tiện tay nhận lấy đồ trong tay cô.

Thấy cá ở khu vực hải sản tươi sống, Vy Hiên vội vàng nói: “Mua thêm con cá nữa.”

Anh gật đầu, không có ý kiến.

Sau khi mua đồ xong, hai người trở về. Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô: “Cô thường nấu ăn cho anh ta à?”

“Ai?”

Khi hiểu ra là anh hỏi về A Vũ, ánh mắt Vy Hiên chợt ảm đạm, sự chú ý thật vất vả mới có thể phân tán, lúc này cũng bị quấy nhiễu rồi.

“Số lần anh ấy ăn ở nhà rất ít, hơn nữa còn có dì giúp việc.”

Mắt Liên Cẩn Hành lại nhìn về phía trước, dường như yên tâm rồi.

“Chuyện đó, anh từng nghĩ nên xử lý thế nào chưa?”

Vy Hiên nhíu mày và mím môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu là anh thì sao?”

Anh sẽ làm thế nào? Tha thứ cho anh ta xem như đã phản bội? Tha thứ bản thân còn đang u mê không chịu tỉnh ngộ?

***

Liên Cẩn Hành liếc cô, khóe miệng cong lên: “Cô đúng là biết tìm người hỏi.” Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói ra mấy từ: “Vì nghĩa không lùi bước.”

Vy Hiên sửng sốt, vô cùng kinh ngạc về đáp án của anh. Cô cho rằng anh sẽ…

Thấy cô không theo kịp, Liên Cẩn Hành quay đầu, chỉ về phía đồng hồ: “Tôi đói rồi.”

Cô vội vàng đi tới bên cạnh anh và ngẩng đầu liếc nhìn. Anh đứng đón ánh sáng, màu da khỏe mạnh, có thể thấy rõ lớp lông tơ mong trên da, từng đường nét trên gương mặt khỏe khoắn, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, nhìn qua lúc nào cũng có chút xa cách.

Chỉ có cô biết, như lời anh nói, một khi cố chấp lên, người đàn ông này sẽ biến thành một đống lửa, vì nghĩa không chùn bước mà cháy lên tới khi hóa thành tro tàn.

“Trên mặt tôi nở hoa sao?” Anh không quay đầu cũng biết cô nhìn mình chằm chằm.

Cô lắc đầu, suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi mới phát hiện, nhìn bề ngoài trông anh thật sự rất dễ nhìn. Các đồng nghiệp nữ trong tạp chí của chúng tôi đều thích anh.”

Có thể nghe được lời lấy lòng như vậy từ trong miệng cô cũng không dễ dàng gì. Anh cũng chỉ nghiêng đầu về phía cô, đuôi mày hơi nhướng lên: “Cô mới phát hiện ra à?”

Vy Hiên mím môi: “Cũng chẳng biết chút rụt rè gì cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.